Chương 1347: Xác Định Không Muốn Đầu Tư Sao?
Chương 1347: Xác Định Không Muốn Đầu Tư Sao?
“Tôi cũng không biết, đoán chừng tôi không thể tham dự vào, lấy giá trị con người của anh ấy, hạng mục nhỏ nhất cũng phải hơn trăm triệu.”
“Lão Tôn, anh em của anh cũng là anh em của chúng tôi, nếu không thì để tôi sắp xếp bữa hôm nay đi, anh cảm thấy thế nào.”
“Hả? Anh sắp xếp sao? Anh và anh ấy không quen biết, anh định sắp xếp thế nào đây.”
“Công ty chúng ta hiện tại phát triển cũng thật không tệ, nhưng muốn khuếch trương quy mô thì phải đầu tư bỏ vốn, có thể nhân cơ hội này làm mối với lão đại của anh để đầu tư thêm ít tiền.”
“Đừng, đừng, chuyện này thì không được.” Tôn Kiện nói:
“Nếu như làm như vậy, không phải tương đương với việc tôi đang đòi tiền lão đại sao.”
“Không thể nói như vậy được, một mã là một mã.” Lý Thanh Nguyên nói:
“Đến lúc đó tôi sẽ làm một phần kế hoạch, nếu như anh ấy cảm thấy được thì đầu tư, không được thì thôi. Anh chỉ cần làm cầu dắt mối thôi, chuyện còn lại đều sẽ giải quyết chung.”
Tôn Kiện nghĩ một lúc, cảm thấy việc này cũng được.
Tuy quy mô của công ty mình không tính là lớn, nhưng con đường phát triển trong tương lai quả thật không tệ, nếu như đầu tư lớn thì thật sự có khả năng kiếm tiền.
“Tôi có thể làm cầu dắt mối, nhưng các người đừng chỉ vào tôi.”
“Anh yên tâm, chúng tôi dùng thực lực để nói chuyện, không làm mấy chuyện lén lút kia đâu.” Lý Thanh Nguyên vỗ ngực cam đoan.
“Việc này trước cứ quyết định vậy đi, nhưng bữa cơm này các người khoan lại đi, như vậy sẽ giống như đi đòi tiền vậy.”
“Được,được, được, đều nghe anh Kiện.”
Reng reng reng _ _
Ngay lúc ba người đang nói chuyện, điện thoại di động của Tôn Kiện vang lên.
“Lão đại anh đến chưa?”
“Đã đến bên dưới công ty của các người rồi, nhanh xuống đây đi.”
“Được rồi, em hiện tại sẽ xuống ngay.”
Tôn Kiện tắt thuốc lá trên tay, nói với Lý Thanh Nguyên và Lưu Quang Minh:
“Không nói với các người nữa, buổi chiều tôi sẽ không trở lại đâu.”
“Chờ tôi một lát, chúng tôi cũng đi xuống xem phong thái của lão đại anh một chút.”
“Mẹ nó, các người quả thực chính là chó săn.”
Ba người cùng đi xuống lầu, nhìn thấy xe của Lâm Dật ở trước cửa.
Cùng lúc đó, Lâm Dật cũng đi xuống từ trên xe.
Nhìn thấy Lâm Dật, Tôn Kiện vui vẻ đi lên đón tiếp, khỏi phải nói là có bao nhiêu cao hứng.
Nhưng Lý Thanh Nguyên và Lưu Quang Minh, lại quay sang thì thầm với nhau.
“Tình huống này là như thế nào? Người có tiền như vậy thế mà lại lái một chiếc Lexus 570?” Lý Thanh Nguyên nói.
“Quả thật có chút kỳ quái, lẽ ra đến cấp bậc như anh ấy hẳn cũng phải là Rolls-Royce hoặc là Bentley. Hơn nữa ngay cả tài xế cũng không có, xét về việc phô trương thôi đã không bằng cha của anh rồi.” Lưu Quang Minh nói:
“Anh nói xem lão Tôn có phải là đang khoác loác hay không?”
“Anh ấy không phải đã nói một bạn học khác đã nhìn thấy tận mắt rồi sao, cũng không thể là giả được.” Lý Thanh Nguyên nói với giọng không chắc lắm:
“Nhưng nhìn tư thế của anh ấy sao cũng không thấy giống với người ở biệt thự mấy tỷ.”
“Đúng vậy, chiếc xe hơn 1 triệu kia của anh cũng không rẻ hơn so với chiếc Lexus này.”
“Được rồi, đừng thảo luận chuyện này nữa, đi qua nhìn một chút.”
Hai người bước nhanh hơn, đi theo Tôn Kiện.
“Lão đại, giới thiệu cho anh một chút.” Tôn Kiện nói:
“Đây là ông chủ của công ty chúng em Lý Thanh Nguyên, vị này là một đối tác khác Lưu Quang Minh.”
“Chào các người.”
Lâm Dật đưa tay ra, lần lượt bắt tay với hai người một chút, tỏ vẻ hữu hảo.
“Lão đại, thật vất vả anh mới tới một lần, nên ở thêm vài ngày, em sẽ đưa anh đi chơi đùa xung quanh.”
“Lần này thật sự là thường trú, đoán chừng trong thời gian ngắn sẽ không thể trở về.”
“Hạng mục lớn lắm sao? Lại khó như vậy?”
“Anh đến đây không phải là để đàm phán hạng mục, là tới để giúp đỡ người nghèo.”
“Hả? Giúp đỡ người nghèo sao?”
Ba người đồng thời sững sờ, không hiểu ý của Lâm Dật.
“Thành phố Dư Hàng của các người không phải có huyện Đông Tam sao. Anh hiện tại đến để làm chủ nhiệm xóa đói giảm nghèo ở đó, cho nên đoạn thời gian gần đây sẽ luôn ở lại Dư Hàng.”
“Ừm hả? Làm chủ nhiệm xóa đói giảm nghèo sao?”
“Lão đại, anh không phải là làm ăn à? Sao còn đến đây làm quan rồi?”
“Làm ăn nào có thú vị bằng cái này, nếu như thành công cũng coi như là được ghi tên sử sách.”
Tôn Kiện không nói, cảm thấy có điểm gì đó là lạ.
Lão đại không phải là làm ăn thua lỗ đó chứ?
Nếu không lão đại sao lại không làm mấy chuyện tốt kia mà lại đến nơi này giúp đỡ người nghèo?
Lý Thanh Nguyên và Lưu Quang Minh cũng nghĩ giống nhau.
Nếu như việc làm ăn không có vấn đề, lấy giá trị của anh ấy cũng không có khả năng chỉ lái xe hơn 1 triệu, hơn nữa ngay cả tài xế cũng không có, quá keo kiệt.
“Lão đại, vẫn là anh lợi hại, làm ăn xong lại đi giúp đỡ, cả đời này em không phục ai chỉ phục anh.”
“Anh chỉ là chơi đùa lung tung, không có việc gì làm. Cậu cũng thật không tệ, đã thành đối tác của công ty, có cần anh đầu tư cho cậu một chút hay không?”
“Như vậy thì không hay lắm, làm như em đang đòi tiền anh vậy.” Tôn Kiện ngượng ngùng nói:
“Nhưng tương lai phát triển của công ty chúng em quả thực rất được, đến lúc đó em sẽ bảo bọn họ viết một phần bản kế hoạch, anh nhìn một chút, nếu như cảm thấy phù hợp thì lại đầu tư.”
“Lão Tôn, hay là thôi đi.” Lý Thanh Nguyên nói:
“Cũng không phải là người ngoài, chúng ta tìm người khác đầu tư là được.”
“Hả? Vừa rồi hai người cũng không nói như vậy mà, còn nói để tôi làm cầu nối ở giữa, bây giờ sao lại lật lọng rồi.”
“Đây không phải là tình huống có sự thay đổi sao. Nếu như lão đại anh còn giống như lúc trước thì tôi chắc chắn sẽ không khách sáo. Nhưng thân phận bây giờ đã thay đổi, cũng không cần phải mạo hiểm với chúng ta, vạn nhất mà thua lỗ thì sẽ không tốt.”
Tôn Kiện:???
“Anh có ý gì?”
Lý Thanh Nguyên kéo Tôn Kiện sang một bên, nhỏ giọng nói:
“Phản ứng của anh sao lại chậm như vậy chứ, tình huống hiện tại của lão đại anh thế nào? Anh còn không nhìn ra được sao?”
“Tình huống không phải đang rất tốt sao? Có gì không đúng à?”
“Giống như anh vừa mới nói, giả dụ lão đại của anh thật sự ở biệt thự mấy tỷ, còn có một bến tàu, làm sao có thể chỉ lái xe hơn 1 triệu, hơn nữa còn không có tài xế. Anh không cảm thấy có chút keo kiệt sao?” Lý Thanh Nguyên nói.
“Không phải vậy sao, hơn nữa vừa rồi anh cũng đã nói, lão đại anh có Rolls-Royce và Bentley, nhưng lần này đi ra lại không lái, nói không chừng là việc kinh doanh công ty đã xảy ra vấn đề, bán xe gán nợ. Chúng ta hiện tại nếu cứ xen vào đòi tiền đầu tư, vậy thì có chút không hợp tình.” Lưu Quang Minh nói:
“Hơn nữa anh nhìn anh ấy hiện tại, phải đi làm chủ nhiệm xóa đói giảm nghèo, nói rõ anh ấy muốn cầu chuyện ổn định, không muốn bất chấp nguy hiểm. Vạn nhất công ty sau này không phát triển, chẳng phải tiền của anh ấy sẽ đổ xuống sông xuống biển sao, quan hệ của các người tốt như vậy, tôi thấy dạng đầu này không tiện lấy lắm.”
Tôn Kiện không nói chuyện, cảm thấy hai người nói cũng có lý.
Tuy xe hơn 1 triệu cũng không rẻ, nhưng so với giá trị con người của lão đại thì quả thực không quá tương xứng, có thể là phương diện làm ăn thật sự đã xảy ra vấn đề.
Nếu như vậy, vẫn không nên để cho lão đại đầu tư.
“Các người nói cũng đúng.”
Ứng phó một câu, Tôn Kiện lại về tới trước mặt Lâm Dật, “Lão đại, chuyện đầu tư thì không cần đâu, chúng ta ăn cơm trước đi, có quán thịt nướng mới mở rất ngon.”
“Ngạch, xác định không cần sao? Lẽ ra lấy quy mô hiện tại của công ty các người thì chính là lúc cần đầu tư.”
------
Dịch: MBMH Translate