Chương 1348: Mặt Bài.
Chương 1348: Mặt Bài.
Không cần, không cần, cám ơn ý tốt của anh.”
Lý Thanh Nguyên cảm thấy con người Lâm Dật quả thật không tệ, công ty đều đã phá sản, còn có thể trượng nghĩa như thế, bạn bè như vậy quả thực rất đáng để kết giao.
“Được thôi, nếu các người đã không cần, tôi cũng không đầu tư nữa.” Lâm Dật quay người nhìn về phía Tôn Kiện,
“Đi thôi, đây không phải chỗ nói chuyện, đi ăn cơm trước, đói chết anh rồi.”
“Đi thôi, bữa này em nhất sẽ sắp xếp rõ ràng.”
“Ha ha, đi...”
Két két _ _
Ngay lúc hai người muốn lên xe, chợt thấy một chiếc Audi A6 dừng lại trước cửa công ty .
Mới đầu bọn người Lý Thanh Nguyên cũng không quan tâm lắm, nhưng khi nhìn thấy giấy thông hành trên xe thì bị giật nảy mình, đây là xe của ban ngành liên quan.
Sau khi xe dừng lại, có hai người bước xuống từ trên xe, đi về phía Lâm Dật.
Hai người ăn mặc không khác nhau là mấy.
Quần tây, giày da đen, áo sơ mi trắng, chỉ là kiểu dáng có một chút khác biệt.
Nhìn người mặc đồ này là biết hẳn là người của nhà nước.
“Lâm tổng, ngài lái thật sự là quá nhanh, chỉ chớp mắt thôi đã không thấy hình bóng của ngài rồi.”
Người nói chuyện, là người lớn tuổi trong đó, nụ cười chân thành, vô cùng nhiệt tình.
Nhưng lại khiến Lâm Dật không hiểu gì cả, bởi vì anh không có chút ấn tượng nào đối với hai người kia.
Nhưng Lý Thanh Nguyên lại nhìn chằm chằm vào hai người, cảm giác khá quen, hình như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng có chút không nhớ nổi.
“Trước tự giới thiệu mình một chút, tôi là người đứng đầu Dư Hàng, Lô Diễm Dân.”
Lô Diễm Dân!
Sau khi biết được tên của đối phương, Lý Thanh Nguyên thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.
Đây chính là nhân vật đứng đầu chân chính!
Sao lại tới tìm lão đại của Tôn Kiện rồi?
“Xin chào, xin chào.” Lâm Dật đưa tay ra, “Sao ngài lại đến đây, khiến tôi không có chút chuẩn bị nào.”
“Lương bí thư nói hôm nay anh sẽ đến đây, còn nói anh làm người rất đơn giản, không muốn để chúng tôi tham dự quá nhiều. Tôi nghĩ cho dù nói thế nào, anh cũng đã đến bên Dư Hàng, tôi cũng phải tới sắp xếp một chút, như vậy mới có dáng vẻ của chủ nhà.” Lô Diễm Dân vừa cười vừa nói.
Tê _ _
Ba người Lý Thanh Nguyên lập tức thay đổi sắc mặt, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Nhân vật lớn như vậy, thế mà chủ động tới tìm anh ấy, việc này thấy thế nào cũng có chút không thích hợp!
Lâm Dật đã đoán được đại khái chuyện này.
Lương Nhược Hư vẫn luôn rất rõ về hành tung của mình, mà anh ta lại là người Lương gia, đoán là Lương Nhược Hư đã nói cho.
“Ăn cơm thì không cần đâu, chúng ta đều là người một nhà cả, rất nhiều chuyện tôi đều biết, không cần khách sáo như vậy.”
Câu nói này của Lâm Dật khiến cho Lô Diễm Dân cảm thấy vô cùng thoải mái.
Anh ta chủ động nhiệt tình như thế chính là muốn kéo quan hệ với Lâm Dật, sau đó đi gần tới Lương gia hơn một chút.
Hiện tại có cam đoan của anh ấy, Lô Diễm Dân cũng không lo lắng gì nữa.
“Nếu Lâm tổng đã có việc, tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.”
Nói xong, Lô Diễm Dân cười nhìn về phía bọn người Lý Thanh Nguyên, nói:
“Các người là bạn của Lâm tổng, sau này nếu có cần chính sách gì thì có thể nói với tôi, nếu được thì tôi sẽ phê duyệt cho các người.”
“Cảm, cảm ơn...”
Ba người Lý Thanh Nguyên chỉ biết trợn mắt há hốc mồm.
Hạnh phúc tới quá đột ngột, khiến cho bọn họ có chút mất phương hướng.
Quan hệ giữa bọn họ, phải tốt tới mức nào, mới có thể có hiệu quả như vậy a?
Lúc ba người lấy lại tinh thần, Lô Diễm Dân đã ngồi xe rời đi.
“Đừng ngẩn người nữa, đi nhanh một chút đi.” Lâm Dật nói.
“Lão, lão đại, tình huống này là thế nào?” Tôn Kiện run rẩy hỏi:
“Nhân vật lớn như vậy thế mà chủ động tới tìm anh?”
“Lời này là có ý gì, chẳng không thể đến tìm anh sao?”
“Nhưng không phải là chuyện làm ăn của anh xảy ra vấn đề nên phải đến đây làm quan sao?”
Lý Thanh Nguyên và Lưu Quang Minh cũng cảm thấy khó hiểu, muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Ai nói chuyện làm ăn của anh xảy ra vấn đề vậy? Anh đến huyện Đông Tam để giúp đỡ người nghèo, là bởi vì nhàn rỗi không có chuyện gì làm, không liên quan gì đến việc buôn bán cả.”
“Ngạch...” Tôn Kiện dừng một chút, “Đây cũng có nghĩa là phương diện làm ăn không có vấn đề gì đúng không.”
Lâm Dật vỗ sau vai Tôn Kiện một cái.
“Cậu có thể nói rõ xem là chuyện gì được không?”
“Chủ yếu là, cổ tay của anh lớn như vậy sao chỉ lái xe hơn 1 triệu. Em nghe Trương Tùng nói anh còn có Rolls-Royce và Bentley, sao lại không lái?”
“Anh muốn đến huyện thành, nói không chừng sau này sẽ còn xuống nông thôn, nếu như lái loại xe kia thì sao có thể làm việc được.”
“Ngạch... Hình như đúng là như vậy thật.”
Tôn Kiện vỗ đùi, “Việc này đúng là, chúng em vừa rồi còn cho rằng anh đã bị phá sản.”
“Phá sản cái lông a.” Lâm Dật mắng:
“Cho dù có một ngày anh đây phá sản, thì cầm hơn mười mấy tỷ làm lại vẫn không thành vấn đề.”
“Mười mấy tỷ...”
Nghe thấy con số này, ba người lại hoá đá lần nữa.
“Hiện tại làm ăn tại bến tàu đều có thể kiếm nhiều tiền như thế sao?”
“Bên phía bến tàu không kiếm lời được mấy đồng, một năm cũng chỉ lời được mấy chục triệu, không có nhiều như cậu nghĩ đâu.”
“Ngạch... Vậy sao anh có thể lấy ra được nhiều tiền như vậy?”
“Bên Trung Hải còn có công ty, đó mới là nghề chính của anh.”
“Anh Lâm, tôi có thể hỏi một chút về tên của công ty anh không?” Lý Thanh Nguyên hỏi dò.
“Tập đoàn Lăng Vân.”
“Tập đoàn Lăng Vân!”
Lý Thanh Nguyên kinh hô một tiếng, “Đây chính là công ty lớn trong cả nước. Tôi nghe người khác nói, nếu như định giá thì ít nhất cũng là 2000 tỷ.”
“Không sai biệt lắm có thể đạt tới con số này, nhưng tôi không muốn lên sàn, nếu như có tư bản từ bên ngoài vào thì sẽ rất khó để xử lý.”
Ba người cũng không biết nói gì cho phải, bởi vì thứ mà Lâm Dật nói đã vượt quá phạm vị tiếp nhận của bọn họ.
Hoàn toàn không cùng một cấp độ, nên căn bản không thể lý giải được.
“Đi thôi, trước đi ăn cơm đãi, đói chết anh rồi.”
“Đúng đúng đúng, đi mau.”
Hai người cùng nhau lên xe, rời đi dưới cái nhìn chăm chú của Lý Thanh Nguyên và Lưu Quang Minh.
“Tôi cảm thấy hai chúng ta vừa mới làm một chuyện quá ngu ngốc, tôi thật muốn đập đầu cho chết đi.” Lý Thanh Nguyên nói.
“Nào chỉ là ngu ngốc, đây quả thực chính là hành động đần độn.” Lưu Quang Minh nói:
“Người ta là ông chủ hơn trăm tỷ, chủ động đầu tư cho chúng ta nhưng lại không muốn, quả thực chính là sỉ nhục cuộc sống mà!”
“Hai ta đừng nghĩ nhiều nữa, tôi phải đi liên hệ với lão Tôn, để anh ấy nghĩ một chút biện pháp mới được.”
...
Sau khi rời khỏi khoa học kỹ thuật Vũ Lâm, dưới sự dẫn đường của Tôn Kiện, hai người tới một quán thịt nướng đã được sửa sang tinh xảo, gọi chút bia, chuẩn bị ăn một chút.
“Lão đại, em mời anh một chén, cũng đã hơn ba năm không gặp rồi, em thật sự rất nhớ anh.”
“Tương lai cậu sẽ ổn định cuộc sống ở đây, cách Trung Hải cũng gần, không có việc gì thì có thể đến tìm anh mà.” Lâm Dật nói:
“Hoặc là chờ sau khi cậu học xong bản lĩnh thì đến bên anh lập nghiệp, trên tay anh còn có không ít tài nguyên mà cậu có thể dùng tới.”
“Cảm ơn lão đại nhiều, em mời anh một chén nữa.”
“Cảm ơn mấy cái lông, đừng tỏ vẻ nho nhã, nghe thế nào đều không dễ nghe.”
“Ha ha, uống!”
“Xin hỏi, chiếc Lexus A99887 bên ngoài kia là của ai vậy?” Nhân viên phục vụ trong tiệm hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate