Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1369 - Chương 1367: Em Thấy Anh Là Muốn Chơi Em.

Chương 1367: Em Thấy Anh Là Muốn Chơi Em.
Chương 1367: Em Thấy Anh Là Muốn Chơi Em.
Chương 1367: Em Thấy Anh Là Muốn Chơi Em.




Lâm Dật vốn định cúi đầu rời đi.

Nhưng Triệu Linh lại nói một câu như vậy, trực tiếp khiến anh bại lộ.

Người này thật đúng là biết cách làm việc, bảo cô khiêm tốn một chút, không nghĩ tới cô lại dùng phương thức như vậy để kéo mình ra.

Nghe thấy xưng hô của Triệu Linh đối với Lâm Dật, bọn người Chu Phong có chút buồn bực.

Bọn họ cũng không quen biết, sao còn tiến lên chào hỏi?

“Triệu tổng, các người có quen biết sao?” Chu Phong tò mò hỏi.

“Đương nhiên là quen biết.” Triệu Linh cười nói:

“Là Lâm chủ nhiệm nói lại tình huống với tôi, chúng tôi mới quyết định tiến hành viện trợ lần hai đối với huyện Đông Tam, nếu không cũng sẽ không tới.”

“Lâm chủ nhiệm liên hệ cô sao!”

Lời này vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.

Lần viện trợ vật tư này không phải do Chu Phong liên hệ sao, sao lại thành công lao của Lâm Dật rồi?

Mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn lẫn nhau, vẻ mặt đều có chút cổ quái, qua một hồi lâu mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Triệu tổng người ta đã nói như vậy rồi, đoán chừng việc này không thể là giả được.

Rất có thể là Chu Phong vì tham công nên đã nhận hết công lao vào người mình.

Nhìn như vậy thì cậu ta có chút quá phận.

Vẻ mặt của Chu Phong lúng túng không thôi, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Không nghĩ tới lại bị người đánh vào mặt tại lúc này.

Anh ta lạnh lùng nhìn Lâm Dật một chút, Chu Phong đem tất cả tức giận nén lại trong lòng.

Bây giờ không phải là lúc để bùng nổ, chờ sau này có cơ hội, nhất định phải thu thập cậu ta một trận!

“Lâm chủ nhiệm, vừa lúc chúng tôi muốn đi ăn cơm, cùng nhau đi đi.”

Triệu Linh rất thông minh, biết đây là một cơ hội tốt để nịnh nọt ông chủ, cho nên cô không muốn bỏ qua.

“Tôi không đi cùng các người đâu.” Lâm Dật tùy tiện ứng phó một câu rồi luồn qua đám người mà rời đi, không có bất kỳ ý định ở lại nào, dường như cũng không muốn có chút công lao nào trong việc này.

Khiến cho mấy lãnh đạo đi theo đều có chút buồn bực.

Lâm Dật rốt cuộc là đang nghĩ gì vậy, thế mà ngay cả công lao cũng không muốn?

Sau khi Lâm Dật trở lại văn phòng không bao lâu, Lý Khánh Khải cũng quay về.

“Tiểu Lâm à, cậu thật đúng là không lên tiếng thì thôi, gáy một tiếng ai nấy cũng đều kinh ngạc, thế mà lại lén kéo tới được hơn 1 triệu tiền viện trợ vật tư. Tôi thật sự là đã đánh giá thấp cậu rồi.”

“Cũng không phải là chuyện gì lớn, không cần để ở trong lòng.” Lâm Dật nói:

“Trong 1 triệu kia có 200 ngàn là viện trợ từ thiện. Tôi muốn dùng những số tiền kia để đào một vài cái giếng cho thôn làng bên dưới, như này sẽ có thể bảo đảm có nước dùng trong thời kỳ khô hạn, anh Lý thấy thế nào.”

“Tôi cũng cảm thấy không có vấn đề gì.” Lý Khánh Khải nói:

“Nhưng chuyện đường sông chống lũ này cũng là chuyện lớn, chúng ta cần để ý một chút. Nhưng mà cậu cũng không cần quan tâm nhiều về chuyện này, để tôi phụ trách là được.”

“Tôi cảm thấy chỉ cần xử lý xong chuyện này thì rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy hiệu quả.” Lâm Dật nói:

“Ngoài ra môi trường đất đai của thôn cũng không tốt, tính kiềm rất lớn, muốn cải tiến trong khoảng thời gian ngắn là chuyện rất khó khăn. Tôi đang suy nghĩ không biết có thể liên lạc với người của viện Nông Khoa một chút, để cải tiến hạt giống, đề cao tính chịu kiềm, như vậy cũng có thể tăng thêm một bước sản lượng.”

Hai mắt Lý Khánh Khải tỏa sáng.

“Biện pháp này rất tốt, nhưng khả năng thực hiện sẽ rất khó khăn, chúng ta không có tư bản mà để chi người ta đi nghiên cứu những vật này a.”

“Không có việc gì cả, tôi sẽ nghĩ biện pháp.”

Nhìn thấy Lâm Dật lại nhận lấy công việc vào mình.

Lý Khánh Khải cảm thấy, cậu ấy đến đây có lẽ thật sự không phải là vì chơi mà đúng là muốn làm chút chuyện có thành tích, nếu không cũng không cần thiết làm cho mình mệt mỏi như vậy.

“Vậy cậu xử lý chuyện bên kia, tôi sẽ cố gắng hỗ trợ.” Lý Khánh Khải nói.

“Đúng rồi, anh Lý, còn có một việc nữa.” Lâm Dật nói:

“Gần đây có thể tổ chức một buổi chiêu thương không, hiện tại sẽ bắt đầu, tránh việc đêm dài lắm mộng.”

“Hả??” Lý Khánh Khải sửng sốt một chút, “Chuyện chiêu thương không phải mới vừa bắt tay vào làm sao, nhanh như vậy đã muốn chiêu thương rồi?”

“Phát tin tức ra trước để có thêm nhiệt, nâng giá thị trường lên rồi nói sau.”

Lý Khánh Khải không biết Lâm Dật có phương pháp gì, nhưng nhìn dáng vẻ của cậu không quá giống với đang nói đùa.

“Việc này tôi phải nói một tiếng với Vương chủ nhiệm, cần phải nghiên cứu xem cụ thể nên làm thế nào.”

Lâm Dật gật gật đầu, “Nếu như chuyện chiêu thương có hi vọng, trong huyện có thể đưa ra chính sách gì không?”

“Có thể cho chính sách về đất đai, ngân hàng có thể cho vay, những khả năng còn lại thì thật là không có.”

“Có chút là được, dù sao cũng tốt hơn không có.”

Sau khi thương lượng xong chuyện chiêu thương với Lý Khánh Khải, Lâm Dật lại gọi điện thoại cho Kỷ Khuynh Nhan, để cô đến huyện Đông Tam giữ hai khối đất lại để phát triển trong tương lai.

Sau khi gọi điện cho Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật lại gọi cho Lương Nhược Hư.

“Lương đại mỹ nữ, có bận gì không vậy?”

Sau khi kết nối video, Lâm Dật cười hì hì nói.

“Nhìn anh cười thế này là biết không có chuyện gì tốt, nói đi, tìm em có chuyện gì sao.”

“Mọi người đều nói bên trên có thiên đường dưới có Dư Hàng, phong cảnh nơi này tốt như vậy, muốn hẹn Lương đại mỹ nữ đến bên này chơi đùa.”

“Anh là muốn em đến Dư Hàng chơi, hay là muốn chơi em?”

“Ngạch...” Lâm Dật dừng một chút, “Cả hai, anh đang chuẩn bị thực hiện.”

“Anh nghĩ thì hay lắm.” Lương Nhược Hư nói:

“Nói đi, tìm em có chuyện gì, lát nữa còn có cuộc họp đây.”

“Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, tìm em qua đây chơi, xem có thể thuận tiện gọi Lô Diễm Dân đi ra không, cùng trò chuyện một chút chuyện chính.”

“Em biết mà anh sẽ không có lòng tốt như vậy.” Lương Nhược Hư liếc mắt khinh thường, sau đó cầm lấy tấm lịch trên bàn nhìn một chút, “Ngày mai không có việc gì, nếu anh có thể phục vụ khiến em vui vẻ, em sẽ giúp anh hẹn Lô Diễm Dân.”

“Em đây là đang sỉ nhục kỹ thuật của anh, đâu chỉ có thể khiến em cao hứng mà còn có thể khiến em cao hứng muốn chết.”

“Đi chết đi.” Gương mặt Lương Nhược Hư đỏ bừng, “Ngày mai liên lạc qua điện thoại.”

“Được.”

Sai khi gọi điện thoại cho Lương Nhược Hư, Lâm Dật xoay xoay lưng, nhìn một chút ngày trên điện thoại di động, phát hiện ngày mai là cuối tuần, cũng không định ở lại đây, dự định về Dư Hàng trước, tìm Tôn Kiện ăn một bữa cơm, một người ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì cả.

Bỏ Wuling Hongguang qua một bên, Lâm Dật lái Lexus về tới thành Dư Hàng.

Sau đó đến công ty khoa học kỹ thuật Vũ Lâm của Tôn Kiện.

“Đang ở dưới công ty của các người, xuống đây đi.”

“Lão đại, hiện tại mới hơn bốn giờ, trong tay em có chút việc, đoán chừng còn phải một giờ nữa mới có thể xong việc.” Tôn Kiện nói:

“Anh đi lên và chờ em một lát được không, đang quá bận nên không xuống được.”

“Đây là công ty của các người, một người ngoài như anh đi lên không tốt lắm đâu.”

“Có cái gì mà không tốt, anh chính là đại thần, bọn họ ước gì được anh tới chỉ đạo công việc đây.” Tôn Kiện nói:

“Hơn nữa bên trên có khu ăn có uống, tốt hơn với việc anh ngồi chờ trong xe, lên đây đi.”

“Được.”

Cúp điện thoại, Lâm Dật xuống xe, đi lên lầu.

Dù sao cũng là người có công việc, đặt công việc ở vị thứ nhất, quả là không có lựa chọn nào có thể tốt hơn.

Đến công ty của Tôn Kiện, Lâm Dật quan sát một chút, diện tích không tính là lớn, cũng chỉ hơn hai trăm mét vuông.

Nhưng lại hội tụ hơn mấy chục người, đang ồn ào, dường như thảo luận cái gì đo.

Thậm chí là Lâm Dật tiến đến, cũng không có ai chú ý.

Lâm Dật nhìn bốn phía một chút, tìm được Tôn Kiện liền trực tiếp đi tới.

“Tập trung tinh thần như vậy là đang bận rộn gì sao, anh tới mà cũng không thấy.” Lâm Dật vỗ vỗ bả vai Tôn Kiện nói:

“Lúc học Đại học, cậu xem phim cũng không chuyên chú như này.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment