Chương 1377: Không Hiểu Tự Tin.
Chương 1377: Không Hiểu Tự Tin.
Khách sạn Quân Hào.
Bởi vì buổi chiều Lương Nhược Hư sẽ tới, buổi sáng Lâm Dật cũng không có sắp xếp chuyện gì.
Dưới sự chỉ dẫn của Tiêu Băng, anh đến suối nước nóng của khách sạn, làm Đại Bảo kiếm giữa ban ngày ban mặt.
Suối nước nóng được thiết kế theo phong cách Nhật, với các vách ngăn độc lập, không gian yên tĩnh.
Cách cửa trượt bằng gỗ mở ra, Tiêu Băng bưng hoa quả, mặc một bộ bikini màu đỏ tía từ bên ngoài đi vào.
Cảm thấy lòng ngực như sóng lớn.
"Anh Lâm, anh có thể ở Dư Hàng mấy ngày, qua mấy ngày nữa em dẫn anh đi những nơi khác chơi." Đặt hoa quả xuống, Tiêu Băng hỏi.
"Ở lại không được mấy ngày, có thể ngày mai hoặc ngày kia là phải trở về huyện Đông Ba rồi."
"Em nhớ ra rồi, Anh ở bên đó giúp đỡ người nghèo ở bên trong đó." Tiêu Băng nói:
"Có muốn em cho bọn họ một ít tiền không?"
"Cái này không cần, không cần bởi vì tôi mà ảnh hưởng đến việc ra quyết định của cô. Nếu cô cảm thấy có thể kiếm tiền thì cho, không kiếm được tiền cũng đừng có quăng."
"Vậy em hiểu rồi, chúng ta hãy nhìn lại tập đoàn Lăng Vân, công ty của anh mà thúc, chúng ta cũng sẽ có kết cục như vậy." Tiêu Băng nói:
"Tổ trưởng Ninh tổ nói rồi, anh chưa bao giờ làm kinh doanh thua lỗ, các anh nếu như có kết quả, vậy công việc đó chính là mua bán có lãi."
"Cô thực sự là..."
Lâm Dật cười nói, cảm thấy Tiêu Băng đã tìm ra được điểm mấu chốt của vấn đề.
"Đương Đương coong..."
Lúc hai người đang nói chuyện, cánh cửa giữa vách ngăn bị gõ.
"Tiểu thư, bên ngoài có người tìm Lâm tiên sinh."
"Còn có người tìm tôi?"
Lâm Dật có chút khó hiểu, mình ở Dư Hàng không có thân quen với ai, làm sao lại có nhiều người tìm đến mình như vậy chứ?
"Người kia dáng dấp ra sao?" Tiêu Băng hỏi.
"Vẫn là những người lúc ở sảnh, nhưng thiếu người đàn ông cao lớn kia, còn dư lại là một nam một nữ."
Hai người liếc nhau một cái, Lâm Dật có chút buồn cười:
"Chính chủ chưa có tới, vậy hai tên tuỳ tùng kia tới làm gì."
"Có thể là muốn giúp chủ tử báo thù." Tiêu Băng cười nói.
"Người cũng đã tới rồi, hai chúng ta cũng đừng tắm suối nước nóng nữa, ra ngoài xem thử."
"Ừ, tôi gọi người phục vụ đem quần áo đưa tới."
Hai mươi phút sau, hai người thay quần áo xong, đi ra khỏi các vách ngăn suối nước nước với bên ngoài.
Lâm Dật trên tay còn cầm một quả táo, không chút hoang mang hay lo lắng gì cả.
...
Trên ghế sopha ở đại sảnh khách sạn, Ngụy Triết với Ngụy Vũ cũng xếp hàng ngồi, bộ dạng thư giãn thích ý như nhau.
"Anh, tổng cộng đã có mười mấy người tới rồi, chắc cũng không có vấn đề gì." Ngụy Vũ nhỏ giọng hỏi.
"Tất nhiên không thành vấn đề." Ngụy Triết vắt hai chân lên nói:
"Anh đã nghe anh Hùng nói, thuộc hạ của anh ta cũng cõng lấy mạng người với kiện tụng, hóa ra là đã luyện qua tán đả. Bởi vì bị vợ cắm sừng, sau đó liền lái xe đem người đụng chết, cuối cùng dùng tiền để giải quyết, nghe nói ra tay đặc biệt độc ác."
"Còn có một cái khác, anh ta gần đây mới tuyển được người mới đã từng học qua Muay Thái, một quyền có thể đem xương người đánh gãy. Có hai người bọn họ ở đây, trừ phi là gặp phải người như Long ca, nếu không cũng có thể bị bọn họ đánh ra phân."
"Lợi hại đến như vậy sao?"
"Chứ không em nghĩ sao, nếu như không có mấy lần, anh Hùng cũng không thành lão đại của thành phố Dư Hàng được."
"Vậy em liền yên tâm hơn rồi." Ngụy vũ nói:
"Bây giờ là xem thử anh ta có dám ra mặt hay không."
"Điểm ấy không cần phải lo lắng, vừa nãy lớn lối như vậy, đoán chừng lá gan cũng không nhỏ, khẳng định sẽ ra đây, cứ từ từ chờ đi."
Hai người lại đợi vài phút, Ngụy Vũ kêu lên một tiếng.
"Anh, bọn họ ra rồi!"
Ngụy Triết nghiêng đầu liếc mắt nhìn, nhìn thấy Lâm Dật với Tiêu Băng từ bên trong khách sạn đi ra.
"Đi, đã đến giờ làm việc rồi."
Ngụy Triết đứng lên, với Ngụy Vũ đi tới chỗ Lâm Dật.
"Lâm tiên sinh, anh chắc không quên tôi là ai chứ."
"Đương nhiên chưa quên." Lâm Dật nói:
"Nhưng tìm tôi có chuyện gì, có phải một cước kia không làm anh thoải mái, còn muốn tới đây thử một lần nữa?"
"Vừa nãy là chúng tôi chưa chuẩn bị xong, anh cũng không cần thiết quá kiêu ngạo như vậy." Ngụy Triết nói:
"Anh nếu là có can đảm, hiện tại liền theo tôi ra ngoài một chuyến, hai chúng ta giải quyết vấn đề một lần, anh có dám hay không."
"Ồ, thật là dọa người nha." Tiêu Băng giả vờ sợ hãi nói.
"Biết sợ sệt cũng vô dụng, trừ phi bây giờ liền thả người. Nếu không các anh sẽ phải trả giá cho những hành vi của mình."
"Người là tôi đưa đi vào, anh tùy tiện nói đầu tiên là thả người, vậy tôi chẳng phải là quá mất mặt sao?"
Ngụy Triết nhún vai một cái không chút sợ hãi.
"Chúng tôi cũng đã nói hết lời ngon ngọt, nhưng anh vẫn là không muốn thỏa hiệp. Vậy thì không còn cách nào khác, cũng chỉ có thể cứng rắn thôi."
Lâm Dật nở nụ cười, "Anh muốn làm sao?"
Ngụy Triết xoay người qua một bên, làm một động tác mời.
"Đây là nơi công cộng, chúng ta tìm một chỗ không người rồi nói."
"Anh dẫn đường đi."
Ngụy Triết với Ngụy Vũ xoay người hướng về cửa vào đi ra, Lâm Dật với Tiêu Băng ở phía sau đi theo.
Cuối cùng đi tới con đường hẻm phía sau lưng khách sạn.
Cùng lúc đó, hai chiếc xe tải chạy đến, mười mấy người từ trên xe bước xuống, đi tới bên người của Ngụy Triết.
Dẫn đầu hai người, một người mặc áo ba lỗ, một người khác mặc áo hoodie đen.
Vóc dáng Hai người cũng không tính là cao, nước da hơi đen, hơn nữa trên mặt đều không có biểu cảm gì, giống như là ai thiếu nợ bọn họ vậy.
Người đàn ông mặc ba lỗ đen, tên là Trịnh Bưu, người mà Ngụy Triết nói bị cắm sừng chính là anh ta.
Còn người mặc áo hoodie còn lại tên là Bao Văn Quân, đã từng luyện qua Muay Thái, đồng thời còn ở Thái Lan tham gia thi đấu, giành được vị trí thứ ba chung cuộc.
Hai người khuôn mặt âm trầm đi tới bên cạnh Ngụy Triết, Bao Văn Quân nhìn Ngụy Triết nói:
"Người anh muốn đối phó chính là anh ta? Hình như cũng không có gì đặc biệt."
"Anh Quân, ở trong mắt các anh xác thực không ra gì, nhưng thân thủ so với người bình thường như chúng tôi thì lại mạnh hơn nhiều. Lúc sáng, tôi đã bị anh ta đạp một cước, hiện tại bụng vẫn còn đang khó chịu đấy."
Nói xong, Ngụy Triết lấy ra 20 ngàn tệ, đưa cho Bao Văn Quân.
"Chuyện hôm nay, làm phiền nhóm anh hỗ trợ, tiền này các anh lấy về mua thuốc lá."
"Này thật không tiện lắm, các cậu là bạn của Hùng ca, chúng tôi qua đây giúp đỡ là chuyện đương nhiên, thật xấu hổ khi còn lấy tiền của các anh nữa."
"Làm sao có thể nói là chuyện đương nhiên được, giúp chúng tôi ân tình lớn như vậy, cũng không thể cho nhóm người các anh đi một chuyến tay không được." Ngụy Triết cười ha hả nói, sau đó nhìn Lâm Dật.
"Cũng không cần ra tay quá ác, không cần đánh gãy tay gãy chân, chỉ cần đem anh ta chế phục là được."
Ngụy Triết biết thân phận của Lâm Dật thật không đơn giản, cho nên không dám động thật.
Chỉ muốn đem anh ta chế ngự, sau đó áp tải đi gặp Ngụy Giai Long.
"Tôi hiểu ý của anh." Bao Văn Quân nói xong, nháy mắt ra dấu cho Trịnh Bưu.
"A Bưu, chỉ một mình anh ta, việc này anh lên xử lý đi, cũng đừng làm lớn chuyện, chúng ta cũng phải là đi khi dễ người khác."
"Được, dù sao cũng không phải là chuyện lớn gì."
Sau khi trả lời xong, Trịnh Bưu hướng về phía Lâm Dật đi tới, nhìn từ trên xuống dưới nói:
"Người anh em, chúng tôi là người của anh Hùng, về phần anh Hùng là nhân vật nào, tôi cũng không cần giải thích nhiều. Tôi thấy anh cũng đừng vùng vẫy làm gì, quyền cước không có mắt, nếu như đem anh đánh cho bị thương sẽ không tốt cho lắm."
------
Dịch: MBMH Translate