Chương 1378: Bàn Luận, Có Dám Không?
Chương 1378: Bàn Luận, Có Dám Không?
"Ai nha, thật là dọa người."
Tiêu Băng vẻ mặt như bị bắt nạt trốn ở phía sau Lâm Dật giả bộ y như thật.
"Cô yên tâm, chúng tôi với đám lưu manh kia khác nhau, chúng tôi đều là những người tuân thủ pháp luật, một việc quy một việc, sẽ không đụng tới phụ nữ." Trịnh Bưu nói.
"Anh đã nói như, tôi thật sự phải cám ơn tám đời tổ tông của anh rồi."
Sắc mặt Trịnh Bưu thay đổi, "Anh xem ra không có ý tứ muốn nhận lỗi."
"Dựa vào trình của các anh, còn chưa đủ để tôi phải nhận sai."
Trịnh Bưu khóe nhếch miệng lên, "Vậy thì không còn gì để nói!"
Dứt tiếng, Trịnh Bưu lao về hướng Lâm Nhất, thân thủ mạnh mẽ, tốc độ nhanh nhẹn, lực bộc phát mạnh mẽ, vừa nhìn liền biết đã từng luyện võ qua.
Nhưng với loại người có trình độ này, Tiêu Băng một tay đã có thể xử lý xong, huống chi là Lâm Dật.
Lâm Dật không né tránh, duỗi một bàn tay ra, nắm chính xác nắm đấm của Trịnh Bưu, sau đó bỗng nhiên hướng lên trên tách ra, mạnh mẽ đem anh ta gấp thành 90 độ!
A!
Một tiếng hét thảm, thân thể Trịnh Bưu lúc này thấp đi xuống, đau đến nhe răng trợn mắt, một cử động cũng không dám!
Hô thông!
Lâm Dật không cho anh bất cứ cơ hội nào, một cước đá vào trên ngực của anh ta!
Sau đó đã bay ra ngoài như một đống rác!
Ngụy Triết và những người phía sau đều nhìn đến trợn mắt ngoác mồm, sửng sốt một thời gian thật lâu cũng không có phản ứng lại.
Thân thủ của Lâm Dật, có chút ngoài sức tưởng tượng của anh ta.
Ngụy Triết còn chưa kịp nói cái gì, Bao Văn Quân liền đi ra ngoài.
"Khó trách anh ta tìm nhiều người như vậy đến giúp đỡ, hóa ra anh lại có thân thủ tốt như vậy, tôi quả thực đã đánh giá thấp anh rồi!"
Lúc nói chuyện, Bao Văn Quân đã kéo dài khoảng cách, không cho Lâm Dật bất cứ cơ hội nào, bóng người như điện vọt tới!
Ầm!
Một quyền vung ra, Lâm Dật lập khuỷu tay đón đỡ.
Thông qua một lần giao thủ, Lâm Dật phát hiện trình độ của Bao Văn Quân mạnh hơn Trịnh Bưu không ít, một quyền này đánh xuống, vẫn có chút cảm giác.
Nhưng vẻ mặt của Bao Văn Quân lại không được bình tĩnh như vậy.
Anh vốn tưởng rằng, một quyền này đánh tới là có thể giải quyết được Lâm Dật, nhưng không nghĩ tới anh ta vậy mà có thể cản được, hơn nữa còn ung dung như vậy!
"Trình độ quả thật không tệ, vậy chúng ta lại tiếp tục so thêm mấy chiêu!"
Lần này, Bao Văn Quân cũng nghiêm túc, không dám bất cẩn như trước đó, liền quyền mang chân, một mạch hướng về Lâm Dật đi qua.
Mặc dù động tác ra chiêu của Bao Văn Quân đã đủ nhanh, nhưng ở trong mắt Lâm Dật vẫn là chậm nửa nhịp, hoàn toàn không lên được sân khấu.
Vì vậy mỗi lần anh ta ra tay, đều bị Lâm Dật ung dung phòng ngự.
Tiêu Băng đứng ở phía sau nhìn chăm chú.
Với cái trình độ loại này, ở trước mặt tổ trưởng ngay cả tư cách gãi ngứa cũng không đủ.
"Đoán chừng trình độ của anh cũng chỉ có như vậy, nên kết thúc thôi."
Dứt tiếng, vẻ mặt Lâm Dật ngưng trọng, lần này không còn là bị động phòng thủ nữa, mà là thẳng tắp vung ra một quyền, với quả đấm của Bao Văn Quân đánh lại với nhau!
Ầm!
Răng rắc!
m thanh vang trầm đi kèm theo tiếng xương nứt răng rắc truyền đến!
Trong mấy giây đầu tiên, Bao Văn Quân còn không có cảm giác gì là nhiều.
Nhưng rất nhanh, cơn đau không thể chịu đựng được liền tập kích toàn thân của anh ta, khiến anh ta không thể chịu đựng nổi!
"Tay của tôi!"
Bao Văn Quân nắm chặt tay mình, đau đến ngã lăn ở trên đất.
"Anh Quân!"
Ngụy Triết và những người khác lên tiếng, vội vã đỡ Bao Văn Quân đứng dậy, thay anh ta kiểm tra vết thương.
Lại ngơ ngác phát hiện, tay của anh đã sưng đến biến hình, thậm chí ngay cả xương cũng bị lệch!
Nhìn thấy tình cảnh thê thảm như vậy, Ngụy Triết da đầu tê dại, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Anh ta nằm mơ cũng không nghĩ tới, thân thủ Lâm Dật lại mạnh như vậy, thậm chí ngay cả Bao Văn Quân cũng không phải là đối thủ của cậu ta!
Ngụy Triết biết mình đã đến bước đường cùng, đành phải lấy điện thoại di động ra, bấm số gọi cho Ngụy Giai Long.
"Long, anh Long, anh ở đâu ..."
"Đang trên đường đến tìm anh ta, tôi sẽ đến ngay."
Vốn dĩ Ngụy Giai Long là muốn mang theo Ngụy Triết đi cùng, nhưng ở công ty tìm một vòng, cũng không tìm được người của anh, dứt khoát liền tự mình đi.
"Anh Long anh mau tới, chúng tôi bị anh ta đánh."
"Các cậu bị anh ta đánh" Giọng điệu Ngụy Giai Long lạnh xuống.
"Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Tôi không phải là đã nói với các cậu là không nên đi trêu chọc anh ta sao!"
"Em, em ..." Ngụy Triết run rẩy nói không ra lời, "Em thấy anh ta quá kiêu ngạo, cho nên em muốn giúp anh tiết kiệm một chút việc, cho nên liền ..."
"Được rồi, không cần nói nữa, các cậu hiện tại ở chỗ nào!"
"Chúng tôi đang ở trong hẻm bên cạnh khách sạn, anh đến là có thể nhìn thấy chúng tôi."
Ngụy Giai Long không nói gì, trực tiếp cúp điện thoại.
Bầu không khí trong hẻm vô cùng căng thẳng, mười mấy phút trước Ngụy Triết vẫn còn rất phách lối, lúc này đã không còn dám nhìn Lâm Dật.
"Tiếp tục, không phải còn có mười mấy người nữa sao, để cho bọn họ cùng nhau lên một lần luôn đi."
"Anh cũng đừng quá kiêu ngạo, anh Long lập tức sẽ tới đây, trình độ của anh ấy so với anh còn cao hơn nhiều. Nếu như anh còn muốn bình an trở về Trung Hải, chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp là được!"
Lâm Dật không nhịn được ngoáy lỗ tai một cái, cười nói:
"Đến lúc này rồi, các anh còn chưa nhìn rõ tình hình sao? Tôi nếu như không thể, làm sao còn dám động thủ lần thứ hai chứ, cậu nói có đúng hay không?"
"Tôi thừa nhận thân thủ của anh rất tốt, người bình thường không phải là đối thủ của anh. Nhưng tôi cho anh biết, Long ca không phải người bình thường, hai người các anh căn bản không phải cùng một trình độ, một quyền liền có thể đánh chết anh!"
"Vậy tôi đợi anh ta đến."
Két kẹt ——
Lâm Dật mới vừa nói xong, liền nghe thấy tiếng thắng xe truyền đến, một chiếc Bentley màu đen đang dừng ở đầu ngõ.
Nhìn thấy bảng số xe, Ngụy Triết với Ngụy Vũ vội vàng chạy tới.
Cùng lúc đó, Ngụy Giai Long cũng từ trên xe đi xuống.
"Anh Long anh rốt cuộc đã tới, chúng ta quá đánh giá thấp anh ta rồi."
"Không cần nói nữa, tôi biết rõ chuyện gì đang xảy ra rồi."
Cho dù Lâm Dật là đặc cách được đề bạt thăng cấp làm tổ trưởng, trình độ của anh ta cũng không phải người bình thường có thể so sánh được.
Nhìn thấy hai người nằm trên đất, Ngụy Giai Long khuôn mặt lạnh lùng đi tới, đứng ở trước mặt Lâm Dật vị trí khoảng năm mét.
"Ban đầu, tôi dự định tự mình xử lý việc này, không biết bọn họ sẽ tới, cho nên muốn nói với anh một tiếng xin lỗi."
"Anh vẫn tính là còn có chút phong độ."
"Lúc sáng là tôi đã nhìn lầm, nghĩ anh chỉ là người bình thường, trở lại hỏi thăm một chút mới biết thân phận thật sự của anh, xác thực là nằm ngoài dự liệu của tôi."
"Ngụy gia các anh chuyện này cũng có thể tra ra được, quả thực không đơn giản."
"Cho nên chúng ta cùng nhau nói chuyện lại một lần nữa." Ngụy Giai Long nói:
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh chắc là ở cấp độ D, hai chúng ta ở cùng một cấp độ. Nhưng điều tôi muốn nói là, coi như là trình độ đồng nhất, cũng có phân chia cao thấp, không bao lâu nữa tôi sẽ bước vào đến cấp C,trình độ của anh còn có thể ở cấp D dừng lại thời gian rất lâu, giữa chúng ta là có khoảng cách, anh không cần thiết phải cố chấp như vậy."
"Vậy nếu tôi nói không tin vào ma quỷ thì sao?"
Ngụy Giai Long bật cười, "Lúc sáng tôi không động thủ với anh, là vì không muốn gây ra tin tức tiêu cực, ảnh hưởng đến hạng mục của nhà chúng tôi. Nhưng bây giờ, anh là người trong lữ đoàn, chúng ta liền dùng phương thức ở trong lữ đoàn giải quyết, dùng phương thức bàn luận định thắng thua, cũng không có vấn đề."
------
Dịch: MBMH Translate