Chương 1380: Mơ Mộng Hão Huyền.
Chương 1380: Mơ Mộng Hão Huyền.
Tập đoàn Kim Nghiệp, văn phòng Tổng giám đốc.
Ngụy Nghiễm Hiền đang chỉnh cà vạt của mình trước gương.
Bên cạnh còn có hai nữ thư ký, đang chỉnh âu phục cho ông ta, tuy mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ càng, nhưng ông ta lại muốn hoàn mỹ hơn.
Sau khi chỉnh xong cà vạt, Ngụy Nghiễm Hiền nhìn đồng hồ treo tường trong văn phòng một chút.
“Đã giờ này rồi sao Giai Long còn chưa trở lại, các người gọi điện thoại hỏi một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn xem mọi chuyện đến đâu rồi.”
“Đã biết, Ngụy tổng, chúng tôi sẽ gọi điện thoại ngay bây giờ.”
Két két _ _
Ngay lúc Ngụy Nghiễm Hiền đang chỉnh trang phục để chuẩn bị đi gặp Lương Nhược Hư, cửa phòng bị đẩy ra, Ngụy Triết dìu Ngụy Giai Long đi vào từ bên ngoài.
Nhìn thấy con trai của mình như vậy, Ngụy Nghiễm Hiền ngây ngẩn cả người.
“Đã xảy ra chuyện gì, sao sắc mặt lại khó coi như vậy.”
“Cha, chúng ta đã tính sai, thực của tên tiểu tử Lâm Dật kia mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của chúng ta. Con không phải là đối thủ của anh ta!”
“Chuyện này sao có thể, cậu ta chỉ là một người được đặc biệt cất nhắc, trình độ sao có thể cao hơn con được!”
Ông biết rõ trình độ của con trai mình, ông không tin Lâm Dật tuổi còn trẻ mà có thực lực như vậy!
Ngụy Giai Long ngồi ở trên ghế sô pha, không cam lòng nói:
“Chúng ta đều đã đoán sai, Lâm Dật không phải được đặc biệt đề cử làm tổ trưởng tổ một, mà là bởi vì trình độ của anh ta quả thực cao hơn người khác rất nhiều, cho nên mới có đãi ngộ như vậy.”
“Cậu ta thế mà!”
Ngụy Nghiễm Hiền sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại được.
Thực lực của Lâm Dật khiến cho ông phải sợ hãi than!
“Được rồi, chuyện này bỏ qua một bên đã, Lương bí thư Trung Hải sắp tới. Nếu như con không có vấn đề gì thì đi cùng với cha đi.”
“Không có vấn đề gì, còn có thể nhịn được.”
“Nhanh đi thay quần áo, đừng làm chậm trễ chuyện chính.”
Sau hai mươi phút, Ngụy Giai Long đã thay quần áo xong, bên ngoài là âu phục màu tím và giày da màu nâu, bên trong là áo sơ mi trắng.
Anh ta không cài cúc thứ nhất của áo sơ mi, trong nghiêm túc còn mang theo một chút tùy tính, vô cùng phù hợp với độ tuổi này của anh ta.
“Ăn mặc như này hẳn là không có vấn đề gì đúng không.”
Ngụy Nghiễm Hiền nhìn anh ta một cái, hài lòng gật đầu.
“Chờ lúc gặp Lương bí thư, con nhớ hành xử khéo léo một chút. Hai người các con cùng tuổi, cho người ta chút ấn tượng tốt, nói không chừng còn có một tia cơ hội.”
“Cô ấy cùng tuổi với con sao?”
Ngụy Giai Long có biết Lương Nhược Hư, nhưng lại không biết cô còn trẻ như vậy.
“Đúng vậy, trong khoảng 30, còn nhỏ hơn con mấy tuổi.”
“Mới khoảng 30 tuổi mà đã có thể làm được chức vị này, hẳn là nhân mạch của người trong nhà phải rất cường đại đi.”
“Nào chỉ là cường đại, đã đến trình độ mà con không cách nào tưởng tượng nổi.” Ngụy Nghiễm Hiền nói:
“Hạng mục đường sắt cao tốc Trung Hải là do tập đoàn Hoa Nhuận tại Yến Kinh chủ đạo, mà người quản lý tập đoàn Hoa Nhuận chính là mẹ của cô ấy. Con có thể suy nghĩ một chút xem thế lực Lương gia khổng lồ cỡ nào.”
Sau khi biết được tin tức này, Ngụy Giai Long kinh ngạc một hồi lâu.
Danh tiếng của tập đoàn Hoa Nhuận luôn như sấm bên tai, nhưng lại vạn lần không nghĩ đến, Lương bí thư Trung Hải là con gái của chủ tịch Hoa Nhuận!
Chỉ xét bối cảnh của tập đoàn Hoa Nhuận thôi đã đủ khiến người theo không kịp, cộng với sau lưng còn có một Lương gia nữa. Đây tuyệt đối không phải là bối cảnh mà Ngụy gia có thể so sánh.
“Như vậy quả thực là không đơn giản.”
“Cha sở dĩ để con tham gia bữa tiệc này, một phần là vì dự án, nhưng chủ yếu nhất chính là muốn cho con một cơ hội.” Ngụy Nghiễm Hiền nói:
“Nếu quả thật có thể lưu lại ấn tượng tốt trong mắt cô ấy, có lẽ có thể châm lửa hoa, dù là đối với con hay là Ngụy gia thì đều có chỗ tốt cực lớn.”
Ngụy Giai Long cười khổ một tiếng, “Loại chuyện cũng không thể cưỡng cầu a, con thừa nhận thế lực của Lương gia đã vượt qua Ngụy gia, nhưng nếu như đối phương là người vô cùng xấu thì con cũng sẽ không đồng ý.”
“Con không cần lo về chuyện này, ngoại hình của người ta cao hơn nhiều so với mấy người bạn lúc trước của con. Người ta không chê tướng mạo của con đã là không tệ rồi.”
Ngụy Giai Long cười cười, không tiếp tục nói về đề tài này nữa.
Cảm thấy cha mình nói hơi cường điệu quá.
Làm sao có thể có người hoàn mỹ như vậy.
...
Sau khi trở lại khách sạn với Tiếu Băng, Lâm Dật chuẩn bị thay một bộ quần áo, sau đó đi đón Lương Nhược Hư.
“Anh Lâm, có phải buổi chiều anh có việc hay không?”
“Có người bạn muốn tới Dư Hàng, tôi sẽ đi đón cô ấy.”
Tiếu Băng bĩu môi, cảm thấy người tới Dư Hàng hẳn là có thân phận không quá thấp, nếu không anh Lâm cũng sẽ không chủ động đi đón.
“Vậy tôi đi trước... Chờ sau khi anh hết bận tôi lại tới tìm anh.”
“Được, liên hệ sau.”
Bởi vì buổi chiều người tới là Lương Nhược Hư, còn muốn đưa cô ấy đi dạo, mang theo Tiêu Băng không thích hợp, nên Lâm Dật không để cô theo.
“Anh Lâm, tôi đi trước, tại Dư Hàng có việc gì thì nhớ gọi điện thoại cho tôi.” Tiêu Băng cười hì hì nói:
“Nhưng tôi cảm thấy, lấy năng lực của anh thì cho dù có chuyện cũng không cần đến tôi.”
Lâm Dật cười cười, “Được rồi, đi làm việc của cô đi, đừng lãng phí thời gian ở trên người của tôi nữa.”
“Ừm, vậy tôi đi trước.”
Sau khi lên tiếng chào hỏi, Tiếu Băng dẫn đầu rời đi, Lâm Dật cầm điện thoại di động, gọi cho Lương Nhược Hư.
“Đến đâu rồi, anh qua đó tìm em.”
“Đã đến khu vực thành thị Dư Hàng, nhưng bên em có chút việc, đã hẹn người khác ăn cơm rồi, anh tự giải quyết bữa trưa đi.”
“Em như vậy là có ý gì? Thế mà lại hẹn người khác ăn cơm? Nam hay nữ vậy?”
Lương Nhược Hư bên kia cười rộ lên.
“Xem anh hỏi kìa, ăn cơm với phụ nữ thì ý nghĩa gì, đương nhiên là nam.”
“Đối phương bao nhiêu tuổi, có đê bảo (tiền trợ cấp cho dân nghèo) hay không? Không có đê bảo (tiền trợ cấp cho dân nghèo) thì em không thể gặp.” Lâm Dật nói:
“Lúc ăn cơm em nhớ nói bóng nói gió một chút, xem ông ta có di sản hay không, chờ khi ông ta chết thì lừa lấy, sau đó cho anh một ít.”
“Mau mau cút, anh không cần mặt mũi nữa à, thế mà còn muốn để em đi lừa gạt tài sản của người khác cho anh, nghĩ thế nào vậy!” Lương Nhược Hư nói:
“Hơn nữa tại sao người ăn cơm với em nhất định phải là lão đầu? Không thể là thanh niên đẹp trai sao?”
“Nếu như có soái ca dám ăn cơm với em, ngày thứ hai anh sẽ đánh gãy chân anh ta, sao đó may miệng anh ta lại.”
Lương Nhược Hư mỉm cười ngọt ngào, nói:
“Được rồi, không nói nhảm với anh nữa. Buổi trưa, em có hẹn người khác nói chuyện, nếu anh đói bụng thì đi ăn chút gì đi. Nếu như có thể nhịn được thì chờ em, em sẽ tranh thủ xong việc nhanh.”
“Trên tay em không phải không có chuyện gì sao, thật vất vả mới hẹn được em một chuyến, sao còn làm áo cưới cho người khác vậy.”
“Không phải anh thật vất vả mới hẹn em được một chuyến, là người ta mấy ngày nay vẫn luôn hẹn em, nên em thuận tiện qua đó luôn.”
“Suy nghĩ cả nửa ngày, thì ra anh là người đến sau.”
“Còn không phải sao, đổi cách nói thì chính là tiểu tam, anh cũng phải biết đếm số chứ.”
“Chờ lúc buổi chiều anh nhìn thấy em, anh sẽ để cho em biết cái gì gọi là nắm chắc cũng không đếm được.”
“Thôi đi, nếu như em sợ anh thì đã không gọi là Lương Nhược Hư.”
“Được rồi, em đi mau đi, sau xong việc nhớ gọi điện thoại cho anh.”
“Ừm, đến lúc đó anh nhớ đến đón em, em không ngồi taxi đâu.”
“Vinh hạnh.”
------
Dịch: MBMH Translate