Chương 1381: Em Trai Của Anh Là Do Tôi Đưa Vào
Chương 1381: Em Trai Của Anh Là Do Tôi Đưa Vào
Nói xong chuyện chính, Lâm Dật liền cúp điện thoại, nhàn rỗi không chuyện gì liền bắt đầu chơi Nông Dược giết thời gian.
Trình độ của Trương Tùng và Tô Cách vẫn trước sau như một, đã không còn chỗ có thể lui được nữa.
Ước chừng sau hai giờ, điện thoại của Lâm Dật vang lên, là tin nhắn wechat của Lương Nhược Hư.
Bảo anh đến cửa khách sạn Giang Nam Xuân Dư Hàng đợi cô.
Sau khi nhận được tin nhắn của Lương Nhược Hư, Lâm Dật thay xong quần áo rồi đi ra ngoài, ước chừng sau bốn mươi phút, đến khách sạn Giang Nam Xuân. Anh đứng trước đại sảnh khách sạn, chờ Lương Nhược Hư đi ra.
Sau mười mấy phút, Lương Nhược Hư, Ngụy Nghiễm Hiền và Ngụy Giai Long đi ra từ trong khách sạn.
Ngụy Giai Long rất chủ động mở cửa cho Lương Nhược Hư, đón cô vào thang máy.
Ngụy Giai Long có một loại cảm giác kinh động như gặp thiên nhân đối với Lương Nhược Hư.
Dung mạo và dáng người đều là cực phẩm, mấy người bạn gái của mình cũng không thể so được.
Cho dù là ngôi sao làng giải trí đều chênh lệch rất xa với cô!
Ngoài ra, khí chất của cô càng là thứ mà không có mấy người có thể so sánh, cũng cộng cho cô ấy không ít điểm.
Quan trọng nhất là cô ấy không chỉ có vẻ ngoài xuất chúng, mà trình độ nghiệp vụ cũng không kém.
Lúc nói chuyện về dự án đường sắt cao tốc Trung Hải với cha mình, có thể nói là vô cùng trôi chảy.
Ngụy Giai Long tự nhận là mình còn không có năng lực như vậy.
“Lương bí thư, chuyện dự án trước hết cứ quyết như vậy, qua mấy ngày nữa chúng tôi sẽ sửa lại bản kế hoạch, sau đó đến Trung Hải một chuyên, chúng ta lại trò chuyện tỉ mỉ về chuyện này.”
Ý cười hiện rõ trên mặt Ngụy Nghiễm Hiền, chuyện dự án đã chắc chắn tám chín phần.
Chỉ cần nắm được hạng mục này, Ngụy gia sẽ có thể áp chế Tiêu gia tại Dư Hàng, từ đó vững vừng ngai vàng đệ nhất gia tộc Dư Hàng!
“Được.”
Lương Nhược Hư cười đáp lại, trước sau đều giữa khoảng cách mỏng manh, hàng động cử chỉ vô cùng khéo léo.
“Lương bí thư, cô thật vất vả mới đến Dư Hàng một chuyến, hay là chiều này để cho con của tôi dẫn cô đi dạo, nhìn ngắm phong cảnh Tây Hồ một chút.” Ngụy Nghiễm Hiền nói:
“Mùa này đến đó chính là thời điểm tốt.”
“Không làm phiền Ngụy tổng, buổi chiều tôi còn hẹn bạn.”
“Vậy thì tốt, nếu lần sau Lương bí thư lại đến, có thể cho chúng tôi một cơ hội, để cho chúng ta tận tình làm chủ nhà.”
“Được.”
Đi ra thang máy, ba người đi về cửa khách sạn.
Lương Nhược Hư thấy Lâm Dật đứng phía xa, theo bản năng liền tăng tốc độ, giữa lông mày mang theo ý cười, đi về phía anh.
Tuy mỗi lần gọi điện thoại đều cãi nhau, nhưng trong lòng vẫn nhớ rất nhiều.
“Sao anh lại ở đây!”
Nhìn thấy Lâm Dật, sắc mặt của Ngụy Giai Long lạnh xuống, trên mặt tràn đầy địch ý, nhưng cũng không dám quá phách lối trước mặt Lâm Dật.
“Còn thật mẹ nó đúng là oan gia ngõ hẹp a!”
Hả?
Lương Nhược Hư có chút ngoài ý muốn.
Đây là tình huống gì, giữa bọn họ còn có khúc mắc sao?
Lâm Dật cũng giống như vậy, không nghĩ tới người ăn cơm chung với Lương Nhược Hư lại là Ngụy Giai Long!
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lương Nhược Hư hỏi.
“Lương bí thư, chúng tôi trước đó đã xảy ra một chút chuyện không vui, anh ta còn đưa em trai cua tôi vào trại tạm giam!”
Ngụy Giai Long cố ý nói như vậy.
Sau khi biết được sự cường đại của Lương gia, anh ta cảm thấy đó một cơ hội có thể sử dụng.
Hai bên đã đạt thành hợp tác, quan hệ gần gũi hơn nhiều.
Nếu như cô ấy đồng ý giúp đỡ, muốn thả em trai ra thì đây chỉ là chuyện một câu nói.
“Em trai anh sao?” Lương Nhược Hư đột nhiên nhớ tới, “Có phải là người tên Ngụy Giai Hàng kia không?”
Ánh mắt của cha con Ngụy gia phát sáng, không nghĩ tới Lương Nhược Hư còn biết em trai mình!
“Đúng đúng đúng, Giai Hàng là em trai của tôi.” Ngụy Giai Long vừa cười vừa nói:
“Không nghĩ tới Lương bí thư còn biết nó, thật đúng là vinh hạnh của ngụy gia chúng tôi.”
Cha con Ngụy gia đều có chút ngoài ý muốn, nhưng đây là chuyện tốt.
Có tầng quan hệ này, muốn tìm cô giúp đỡ cũng chính là chuyện một câu nói.
“Bởi vì chính tôi đã gọi người bắt cậu ta vào, cho nên còn có chút ấn tượng.”
“Hả?”
Hai cha con đều ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nghĩ tới, Lương Nhược Hư sẽ nói như vậy!
“Lương bí thư, cô sao lại...”
“Bởi vì Lâm Dật là bạn của tôi, là anh ấy bảo tôi giúp đỡ.” Lương Nhược Hư nói:
“Người tên Ngụy Giai Hàng kia đã phạm tội, đương nhiên phải nghiêm túc xử lý, các người ghi hận trong lòng thì đó là do các người không đúng.”
“Chuyện này...”
Hai người trợn mắt há hốc mồm, đầu đều có chút không hiểu.
Vạn lần không nghĩ đến, Lâm Dật lại còn quen biết Lương Nhược Hư!
Hơn nữa quan hệ của hai người còn tốt như vậy!
“Nhìn xem việc này kìa, lại đánh mặt của các người, tôi thật sự không cố ý.”
“Anh!”
“Đừng tôi anh gì nữa, vẫn nên tìm một cái lỗ để chui vào đi, tôi còn cảm thấy xấu hổ thay cho các người.”
Nói xong, hai người cùng đi ra khỏi khách sạn, cha con Ngụy gia thì đứng ngốc tại chỗ.
Hơn nửa ngày cũng không nói nên lời!
“Xong rồi! Ngụy gia thật sự sắp xong rồi!”
...
Đi ra từ trong khách sạn, Lâm Dật chủ động mở cửa xe cho Lương Nhược Hư.
“Lương đại mỹ nữ, mời.”
Lương Nhược Hư cũng rất tự nhiên, vô cùng hưởng thụ dạng phục vụ này.
“Anh đến Dư Hàng chưa được mấy ngày, sao lại còn dính líu đến Ngụy gia vậy.”
Sau khi lên xe, Lương Nhược Hư hỏi.
“Lúc đó đến quán bar, vừa lúc thấy em trai của anh ta đang giả trang nên anh thuận tiện thu thập một chút.” Lâm Dật nói:
“Ngược lại là em, sao còn nói chuyện làm ăn với Ngụy gia.”
“Mẹ em phê duyệt hạng mục đường sắt cao tốc xuống trên tay em, tập đoàn Kim Nghiệp của Ngụy gia dẫn đầu về phương diện này, muốn làm bên thứ ba tham dự vào, cho nên em mới đến đây.”
“Đã hiểu.” Lâm Dật nói:
“Dư Hàng còn có tập đoàn Phong Vinh hình như cũng rất có thực lực, có suy nghĩ gì về bọn họ hay không?”
“Tập đoàn Phong Vinh sao?”
Lương Nhược Hư nghiêng người sang, nhìn Lâm Dật.
“Anh cảm thấy tập đoàn Phong Vinh kia không tệ, hay là cảm thấy Tiêu tổng của tập đoàn Phong Vinh kia không tệ?”
“Ừm hả? Đây là có ý gì.” Lâm Dật giả bộ như nghe không hiểu.
“Mấy ngày trước, tổng giám đốc Tiêu Băng của bọn họ của đến tìm em, muốn nói chuyện hạng mục này với em. Em tổng hợp một chút, cảm thấy thực lực tổng hợp của tập đoàn Kim Nghiệp cao hơn một chút, cho nên đã lựa chọn bọn họ.”
“Ừm, thì ra là như vậy a.”
“Anh còn giả trang với em?” Lương Nhược Hư mò tới bên hông Lâm Dật,
“Lấy tính cách không lo chuyện không liên quan đến mình của anh, nếu như giữa hai người không có gì mờ ám, em mới không tin anh sẽ nói tốt cho bọn họ.”
“Chẳng lẽ không thể là bởi vì anh quen biết cha cô ấy, cho nên mới nói tốt?”
“Theo sự hiểu biết của em thì cha của cô ấy đã sớm lui khỏi vị trí thứ hai, hiện tại tập đoàn Phong Vinh do mẹ của cô ấy nắm giữ.”
“Vậy thì anh có quen biết với mẹ của cô ấy.”
“Còn nói nhảm với em, có tin em bóp chết anh!”
“Đừng đừng đừng, đang lái xe, chú ý một chút.”
Lương Nhược Hư trợn mắt, liếc Lâm Dật một chút, “Em cảnh cáo anh, tốt nhất đừng có dính vào mấy chuyện lộn xộn kia, nếu không em sẽ thu thập anh!”
“Chậc chậc chậc, đây là ghen sao? Ghen thì cứ nói thẳng đi.” Lâm Dật cười hì hì nói.
------
Dịch: MBMH Translate