Chương 1390: Lý Lẽ Của Kẻ Ác.
Chương 1390: Lý Lẽ Của Kẻ Ác.
Nhìn thấy Lâm Dật đứng bên ngoài xe, Trịnh Tân Cương cũng không thấy sao cả.
Nhưng mà Mã Cường lại bị dọa sợ, tàn thuốc rơi xuống trên quần, nóng thủng một lỗ.
Điều quan trọng nhất chính là, bọn họ còn nhìn thấy Mao Lôi bị đánh cho mặt mũi bầm dập, không còn hình người.
Đại não Mã Cường nhanh chóng xoay tròn, nhưng nghĩ mãi mà không rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Kêu hơn mười người đi vào, chẳng lẽ đều không đánh lại anh ta?
Lâm Dật tiện tay kéo cửa xe ghế phụ ra, nhìn Mã Cường rồi nói:
“Hai người đúng là rất được đó nha, lén lút trộm không được liền đổi thành ăn cướp trắng trợn. Tôi thật sự là đã đánh giá thấp dũng khí của mấy người.”
Trên đường tới, Lâm Dật từ trong miệng Mao Lôi biết được, người đưa ra kế sách này không chỉ có Mã Cường mà còn có lão đại Đường Khẩu của bọn họ Trịnh Tân Cương.
Lúc mở cửa xe, anh cũng đoán được người đàn ông ngồi ghế lái chính là lão đại của bọn họ.
Trịnh Tân Cương cẩn thận dập tắt đầu thuốc lá, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi người Lâm Dật.
Anh ta cũng đoán được, người đàn ông xuất hiện ở trước mặt chính là người mà lần này bọn họ muốn cướp!
“Anh, anh đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu!” Mã Cường nói.
“Nghe không hiểu cũng không sao, tôi có biện pháp khiến cho anh nghe hiểu.”
Lâm Dật duỗi tay nắm lấy cổ áo Mã Cường, trực tiếp lôi xuống.
Ba chít chít!
Mã Cường ngã như chó đớp phân, anh mắt nhìn Lâm Dật đầy vẻ kiêng kỵ.
Chuyện của Lâm Dật bên này thu hút một đám người tới vây xem, đều muốn biết xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lương Nhược Hư mang khẩu trang và kính râm, đứng ở vị trí xa hơn một chút.
Chuẩn bị để cho Lâm Dật xử lý chuyện này, thân phận của mình đặc thù, không tiện tham gia vào.
Cùng lúc đó, Trịnh Tân Cương cũng đi xuống từ trên xe.
“Mao Lôi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”
Mao Lôi khẽ run rẩy.
“Anh Cương, chúng ta đã tính sai, tiểu tử này rất biết đánh nhau. Hơn hơn mười người chúng tôi đều không phải là đối thủ của anh.” Mao Lôi nói với vẻ mặt như đưa đám:
“Tình huống của tôi còn khá tốt, nhưng các anh em khác đều bị thương, đang còn nằm ở bên trong.”
“Hơn mười người cũng không đánh lại anh ta sao?”
“Anh ta ra tay vô cùng độc ác, đều bị anh ta đánh cho dậy không nổi.”
Sắc mặt hai người cực kỳ khó coi, đây là chuyện mà bọn họ không hề nghĩ tới.
Lâm Dật nghiêng mắt nhìn hai người thêm vài lần, “Tôi bảo nhân viên công tác nhà ma đưa anh đến cục cảnh sát, nhưng anh còn có thể xuất hiện ở đây. Các người và người của nhà ma hẳn là cùng một bọn đúng không.”
“Việc này có liên quan gì tới anh sao?”
Dù sao cũng là đường chủ của Cửu Sơn Hội, Trịnh Tân Cương cũng là người biết nhìn người, rất nhanh đã khôi phục tỉnh táo, cũng đỡ Mã Cường lên.
“Tôi là người của hội Cửu Sơn, hẳn là anh đã nghe qua tổ chức này, đừng đối địch với chúng tôi, đối với các người không có...”
Ba!
Lâm Dật đưa tay đánh một cái vào mặt Trịnh Tân Cương!
“Con mẹ nó anh đang nói chuyện với tôi sao?”
Lực tay của Lâm Dật rất lớn, sao Trịnh Tân Cương có thể tiếp nhận được.
Nửa hàm răng đều bị đánh rớt, chật vật nằm rạp trên mặt đất, vùng vẫy rất lâu đều không đứng lên được.
“Con mẹ nó anh!”
“Đang làm gì vậy, nhường đường một chút, nhường đường một chút!”
Ngay lúc Trịnh Tân Cương đang chuẩn bị động thủ thời điểm, chợt nghe có tiếng ầm ĩ truyền đến từ phía ngoài đám người.
Phát hiện là hai cảnh sát đang vội vã đi tới.
Cảnh sát xuất hiện, Lâm Dật cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Nơi này là Tây Hồ, cả ngày đều có người tuần tra ở đây, tốc độ chạy tới của bọn họ lại có chút chậm.
“Xảy ra chuyện gì vậy, sao lại ra tay đánh người!” Cảnh sát hỏi Lâm Nghi.
“Bọn họ đầu tiên là trộm đồ, sau đó là ăn cướp trắng trợn, tôi làm như vậy hẳn là không sai đúng không.”
Cảnh sát cười, nhìn bọn người Mã Cường và Trịnh Tân Cương, “Lá gan của các người đúng là không nhỏ a. Đây chính là Tây Hồ thế mà dám trắng trợn làm chuyện này, tôi thấy các người là không muốn sống yên ổn đúng không!”
Hai người không ai nói chuyện, bởi vì họ không sợ.
Nếu như chuyện này cứ kéo dài như thế thì đúng thật là không dễ làm.
Nhưng nếu như đến cục cảnh sát, vậy thì dễ làm rồi.
Thấy hai người không nói chuyện, cảnh sát lên tiếng: “Nếu đã không nói gì vậy chính là đồng ý. Chúng tôi thuộc phân cục Tây Hồ, đi theo chúng tôi một chuyến đi.”
Đây cũng là tiếng lóng của ngành, ý là nếu có năng lực thì tìm người, không có năng lực thì giải quyết việc chung.
Lâm Dật quay người nhìn Lương Nhược Hư, nháy nháy mắt với cô, Lương Nhược Hư liền hiểu, cũng không có ý đi theo.
Bốn người bị mang tới xe cảnh sát, vẻ mặt thoải mái hơn không ít.
“Nhìn là biết các người phạm tội theo thói quen, đến chúng tôi mà cũng không sợ.” Cảnh sát nói.
“Đồng chí, tôi là Trịnh Tân Cương của hộ Cửu Sơn, biết rất rõ về tình huống của các người.”
“Người của hội Cửu Sơn sao?”
Tuy hội Cửu Sơn là một tổ chức ngầm, nhưng ở bên ngoài lại là một hội quán trà nghệ.
Chỉ có một số người liên quan mới biết.
“Đúng đúng đúng, trường đua ngựa phía dưới chính là của tôi.”
Cảnh sát gật gật đầu, ra vẻ nghiêm túc, nói:
“Gọi người của các người tới đi.”
“Được, được, được, tôi sẽ gọi điện thoại ngay bây giờ.”
Lâm Dật bĩu môi, không nói chuyện, cũng không nóng nảy.
Ước chừng nửa giờ sau, bốn người được đưa tới cục cảnh sát, đến phòng thẩm vấn.
“Ba người các người trộm đồ còn cướp bóc, có nhận tội không?”
“Nhận, chúng tôi quả thực đã làm.” Trịnh Tân Cương nói, không có giấu diếm chút nào.
Đã đến đây rồi thì ngoại trừ phối hợp cũng không còn lựa chọn nào khác.
Chỉ cần sau đó chuẩn bị một chút thì việc này sẽ được giải quyết tốt đẹp.
Nhìn Trịnh Tân Cương nói vậy, cảnh sát cũng không nói thêm cái gì, chuẩn bị xử lý Lâm Dật trước.
So sánh ra thì anh ta chính là người ngoài.
Chờ xử lý tốt chuyện của anh ta thì chuyện còn lại có thể giải quyết bí mật.
“Vừa rồi chúng tôi đã điều tra một chút, anh không chỉ đánh ba người bọn họ mà còn có hơn mười người đều bị anh đánh cho chảy máu, ảnh hưởng vô cùng nặng, đã cấu tội danh khiến người khác trọng thương.”
“Hả? Anh xác định không phải là đang nói đùa sao?” Lâm Dật hỏi:
“Tôi đây nhiều lắm cũng chỉ xem như là phòng vệ chính đáng, sao lại còn liên quan đến làm người bị thương nặng rồi?”
“Nói bậy!” Mao Lôi nói:
“Chúng tôi quả thực đã cướp đồ, nhưng khi tôi phát hiện mình không phải là đối thủ của anh ta đã cầu xin tha thứ. Nhưng anh ta vẫn không buông tha, còn dùng côn sắt đánh chúng tôi nữa! Đây này căn bản không phải là phòng vệ chính đáng! Rõ ràng chính là có ý định trả thù!”
Cảnh sát nhìn Lâm Dật, “Hiện tại chứng cứ đã vô cùng xác thực, anh còn cảm thấy mình là phòng vệ chính đáng sao?”
“Tại sao lại không? Chẳng lẽ tôi phải đứng yên để cho bọn họ ăn cướp trắng trợn sao?”
“Bọn họ đương nhiên có lỗi, nhưng đây là một chuyện khác, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý, hiện tại là muốn truy cứu trách nhiệm của anh!”
“Tôi cảm thấy, anh đang thiên vị.” Lâm Dật nhàn nhạt nói: “Có phải hay không cảm thấy, bọn họ thuộc hội Cửu Sơn chó má gì đó nên không dám xử lý?”
“Ba!”
Cảnh sát vỗ bàn đứng dậy, “Anh đang nói bậy bạ gì đó!”
“Đồng chí, đồng chí, anh đừng chấp nhặt với anh ta.” Trịnh Tân Cương tiến lên thuyết phục, sau đó nhìn Lâm Dật, nói:
“Người anh em, nói thật với anh rằng tốt nhất là nên ngoan ngoãn nhận lỗi, nếu không đợi khi anh ra ngoài có thể sẽ còn thảm hại hơn, còn không bằng ở lại đây, đừng tự mình chuốc lấy khổ.”
------
Dịch: MBMH Translate