Chương 1391: Sẽ Có Người Đến Xử Lý Các Người.
Chương 1391: Sẽ Có Người Đến Xử Lý Các Người.
“Chẳng lẽ các người còn muốn động thủ sao? Không sợ bị đánh chết à?”
Trịnh Tân Cương không quan trọng nhún vai, “Tôi thừa nhận chúng tôi không phải là đối thủ của anh, nhưng anh nghĩ rằng hội Cửu Sơn chúng ta là bất tài?”
“Không phải vậy thì sao?”
“Đợi lát nữa anh Quân chúng tôi sẽ đến, chúng tôi đến đây cũng chỉ là cái lướt qua. Anh còn tưởng rằng thật sự có thể làm gì được chúng tôi sao?” Trịnh Tân Cương phách lối nói:
“Tôi nói cho anh biết, anh nên ngoan ngoãn nhận phạt đi, nếu như anh đi ra thì tự mình gánh lấy hậu quả.”
“Vốn dĩ tôi định ra đi ăn cơm, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy khiến tôi bị trễ giờ ăn.” Lâm Dật ngồi xuống cái ghế bên cạnh,
“Tôi hôm nay sẽ ở lại đây nhìn xem rốt cuộc là ai có thể thả các người ra!”
“Anh coi nơi này là nhà anh à, còn muốn lo liệu việc nhà thay cho chủ nữa!” Cảnh sát lạnh lùng nói.
“Anh tốt nhất đừng nói chuyện, không có gì tốt đối với các người đâu.”
“Anh đánh người mà còn dám lý luận...”
Két két _ !
Ngay tại lúc cảnh sát nổi giận, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, hai người đi vào từ bên ngoài.
Một trong đó là cảnh sát, một người khác là một người đàn ông mặc trang phục bình thường.
Mà người này, chính là người buổi sáng bị Lâm Dật đánh cho một trận, Bao Văn Quân!
“Anh Quân, anh đã đến!”
Tuy Trịnh Tân Cương là đường chủ của hội Cửu Sơn, nhưng Bao Văn Quân là cận vệ của anh Hùng, thân phận địa vị cao hơn anh ta một bậc, lúc nói chuyện, đương nhiên là phải khách sáo.
Nhưng Bao Văn Quân cũng không phản ứng lại Trịnh Tân Cương, ánh mắt lại rơi xuống trên người Lâm Dật.
Hoàn toàn không nghĩ tới, lại gặp phải Lâm Dật ở chỗ này!
“Đây, đây rốt cuộc là có chuyện gì.”
“Tiểu tử này đánh người của chúng ta, tôi đang xử lý việc này đây.”
Bao Văn Quân nuốt nước miếng, đại não nhanh xoay tròn, có chút không biết xử lý như thế nào.
“Anh Quân, chúng ta bây giờ có hai phương án, thứ nhất chính là giam anh ta lại, thứ hai chính là không truy cứu trách nhiệm của anh ta, chờ sau khi ra ngoài thì tìm người trừng trị anh ta một trận!” Mã Cường nói.
“Anh hỏi anh ta một chút xem có lá gan kia không?”
“Con mẹ nó anh đang nói chuyện với ai đó!” Mao Lôi mắng: “Anh Quân của chúng tôi...”
Ba!
Bao Văn Quân không nói hai lời, liền tát cho Mao Lôi một cái.
“Ngậm miệng lại cho tôi!”
Trịnh Tân Cương, Mã Cường, Mao Lôi và những người khác trong phòng thẩm vấn đều nhìn mà thấy mơ hồ.
Sau lại còn động thủ với người của mình?"
“Lâm tiên sinh, việc này là chúng tôi không đúng, tôi thay họ nói lời xin lỗi với ngài.”
Bao Văn Quân cúi đầu nói.
Tê _
Bọn người Trịnh Tân Cương hít vào một ngụm khí lạnh.
“Anh Quân, sao anh lại...”
Tròng mắt ba người đều trừng lớn, anh Quân chính là nhân vật số hai trong hội, địa vị cực cao, thế mà lại cúi đầu với người này!
“Đừng nói nhảm nữa!” Bao Văn Quân mắng một câu, “Nhanh xin lỗi Lâm tiên sinh đi!”
Mồ hôi lạnh của Bao Văn Quân chảy ròng, cảm thấy mọi chuyện đã có chút không kiểm soát nổi.
Anh ta chính là người mà ngay cả Ngụy gia Dư Hàng đều không giải quyết được, hội Cửu Sơn thì lại càng không có thể.
Dưới sự ra lệnh của Bao Văn Quân, ba người Trịnh Tân Cương nơm nớp lo sợ đi tới, cúi đầu nói xin lỗi với Lâm Dật.
Cho dù bọn họ còn không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng không thể chống lại mệnh lệnh của anh Quân được.
“Xem ra anh còn biết làm người, đánh anh một trận liền nhớ lâu, nhưng mấy thủ hạ này của anh hình như đầu óc đều không được tốt lắm.”
Đánh anh Quân một trận sao!
Ba người lại sửng sốt lần nữa!
Anh Quân chính là người mạnh nhất của hội Cửu Sơn, sao có thể bị người khác đánh được!
“Vâng vâng vâng, chuyện này là trách nhiệm của chúng tôi, vẫn mong Lâm tiên sinh giơ cao đánh khẽ, đừng chấp nhặt với chúng tôi.” Bao Văn Quân cúi đầu, nói.
Lâm Dật không đáp lại Bao Văn Quân, mà nhìn về phía ba người Trịnh Tân Cương.
“Hiện tại, các người còn cảm thấy mình có thể đi ra sao?”
“Chuyện này...”
Sắc mặt của ba người trở nên khó coi, cũng không dám nói gì.
Người đàn ông này quá thần bí, khiến cho bọn họ không biết làm như thế nào cho phải.
Lâm Dật đứng lên, thở dài rồi nói:
“Tôi thật sự có chút buồn bực, cái hội Cửu Sơn chó má này của các người rốt cuộc là làm thế nào để phát triển vậy. Tôi đeo đồng hồ hơn 10 triệu, vậy mà còn cảm thấy tôi là người bình thường sao?”
Cảnh sát ngây ngẩn cả người!
Thế mà lại đeo đồng hồ hơn 10 triệu?!
Lâm Dật lấy giấy chứng nhận thân phận của mình từ trong túi ra, sau đó giơ ở trước mặt từng người.
“Đây là giấy chứng nhận thân phận của tôi, về chuyện hôm nay, tôi sẽ gọi người nghiêm túc xử lý, các người tự giải quyết cho tốt đi.”
Nhìn giấy chứng nhận trên tay Lâm Dật, tất cả mọi người ở đây đều thiếu chút nữa rơi cả cằm xuống đất.
Mồ hôi lạnh như thác nước, chảy xuôi từ trán.
“Anh lại là...”
Lâm Dật cất giấy chứng nhận vào, “Các người nên cảm thấy phải may mắn rằng người phụ nữ đi cùng tôi không đến đây. Nếu không các người có khả năng ngay cả chết như thế nào cũng không biết. Nhưng mà các người cũng đừng ôm lấy hy vọng may mắn, nói không chừng hiện tại cô ấy đã nói chuyện điện thoại xong, chuẩn bị để người đến xử lý các người. Về phần kết quả thế nào thì tôi cũng không biết, tự giải quyết cho tốt đi.”
Nói xong, Lâm Dật nghênh ngang đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Lúc này, Lương Nhược Hư đứng trước cửa phân cục Tây Hồ, tay cầm ly trà sữa, đang chụp hình phong cảnh xung quanh.
Phần lớn đều là tự chụp, còn có rất nhiều tư thế của người nổi tiếng trên mạng.
Ngay sau đó, lại dùng các loại phần mềm chỉnh ảnh khác nhau, ánh mắt chuyên chú, giống như đang xét duyệt hạng mục quan trọng hơn trăm tỷ.
“Em đúng là quá đáng, mua trà sữa cũng không mua cho anh một phần.” Lâm Dật đứng sau lưng Lương Nhược Hư, nói.
“Chủ yếu là em không biết lúc nào thì anh đi ra.” Lương Nhược Hư nói:
“Em mới uống được mấy ngụm, đều cho anh.”
“Sao lại không uống nữa?”
“Em mua thứ này chính là vì chụp ảnh, thật ra em cũng không thích uống trà sữa lắm.”
“Vậy buổi tối anh sẽ mời em uống tuyết hoa, hoặc là Đại Ô Tô đoạt mệnh.”
“Vẫn là thôi đi, dì cả tới, uống cũng lãng phí, không lãng phí tiền của anh.”
Lâm Dật giơ ngón tay cái lên, “Người thành thật.”
“Thôi đi, tiền rượu có thể tiết kiệm, nhưng túi của em đã hỏng, ngày mai anh phải mua cho em một cái.”
“Việc nhỏ, chắc chắn sẽ mua cho em.” Lâm Dật nói:
“Đi ăn cơm trước đi, anh cũng đói rồi.”
Hai người lên xe, đi ăn chút món ngon đặc sản của Dư Hàng, nhưng cũng không có ăn bao nhiêu. Lương Nhược Hư còn giữ bụng để đi ăn vặt đường phố.
Lâm Dật phát hiện, Lương Nhược Hư đúng là ăn rất được, lúc trước nói mình ăn ít chính là đang giả vờ.
Sau khi ăn xong, hai người lại đi ngắm cảnh đêm một hồi rồi mới trở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Lương Nhược Hư không nói gì, cũng chấp nhận chuyện Lâm Dật mở một gian phòng.
Sau khi rửa mặt, Lương Nhược Hư mặc áo choàng tắm đi ra, “Em và Lô Diễm Dân hẹn nhau trưa mai ăn cơm, không có vấn đề đúng không.”
“Mấy ngày này anh đều không có việc gì, thời gian nào cũng đều được.”
Lương Nhược Hư ngồi ở trên giường, xoa kem dưỡng thể cho chân.
“Nhưng tốt nhất anh đừng ôm hy vọng quá lớn, có nhiều thứ không phải là thứ mà cấp bậc như chúng ta có thể quyết định.”
“Anh biết mà, giúp đỡ được bao nhiêu thì giúp.”
“Có chút gì đó là được, dù sao còn hơn là đến không.” Lâm Dật nói: “Nếu không chuyện xí nghiệp sẽ rất khó.”
“Ừm hả? Xí nghiệp? Anh rốt cuộc là muốn làm gì?”
------
Dịch: MBMH Translate