Chương 1392: Hành Động Kỳ Quái.
Chương 1392: Hành Động Kỳ Quái.
"Chuyện liên quan đến huyện Đông Ba, anh đã sắp xếp như thế nào rồi?"
"Hiện tại máy quang khắc đã có thể được đưa vào sản xuất, anh dự định xây dựng một khu công nghệ chíp. Hạng mục này đã được lên kế hoạch rồi, anh muốn nhân cơ hội này để xây dựng nhà máy ở huyện Đông Ba."
"Đùa à?"
"Đương nhiên." Lâm Dật cười hì hì nói:
"Nhưng mà em yên tâm, công ty vẫn ở Trung Hải, thu thuế đều là em, anh chỉ vì muốn cung cấp việc làm ở đây thôi."
Lương Nhược Hư kiêu ngạo liếc nhìn Lâm Dật, "Này còn tạm được, nhưng mà nước cờ này của anh có hơi đột ngột quá không?"
"Nếu quả thật dự định xây xưởng, Huyện Đông Ba cũng không phải lựa chọn tốt nhất, Đông Nam Á mới là tối địa điểm chính xác, thứ yếu là nội địa, đều so với nơi này tốt hơn."
"Chuyện này công ty cũng đã họp nghiên cứu qua, đúng là việc xây dựng một nhà máy ở huyện Đông Ba sẽ kiếm ít tiền hơn, nhưng chỉ cần không thua lỗ nhiều là được, trước tiên cơ cấu công nghiệp của nơi này nên được điều chỉnh lại. Sau khi giải quyết được vấn đề nghèo khó, mới nghiên cứu làm sao kiếm được nhiều tiền hơn."
Lương Nhược Hư gật đầu.
"Dù sao anh bây giờ cũng không thiếu tiền, hơn nữa anh có thể kiếm bao nhiêu, cùng với chính phủ cũng có quan hệ rất lớn. Ngoài ra, anh làm như vậy cũng tương đương với hành động thiện chí. Nhìn ở góc độ toàn diện, ở huyện Đông Ba xây dựng nhà máy ngược lại cũng đúng là lựa chọn chính xác."
Những gì Lương Nhược Hư nói còn toàn diện hơn so Kỳ Hiển Chiêu với Hà Viện Viện.
Đợi đến khi nhà máy sản xuất chip của Lâm Dật đi vào hoạt động, như vậy chỉ cần anh muốn thì tuyệt đối có năng lực soán ngôi người giàu nhất Trung Quốc.
Hơn nữa trên tay của anh, còn nắm giữ máy quang khắc, chip, hệ điều hành điện thoại cùng với toàn bộ ngành công nghiệp bán dẫn.
Nói cách khác, anh nắm trong tay huyết mạch khoa học kỹ thuật của Trung Quốc, đây là một vũ khí vô cùng sắc bén, có thể làm cho anh trên chiến trường không có bất lợi gì. Nhưng nếu sử dụng không tốt, cũng sẽ tự mình hại mình.
Nhưng việc Lâm Dật xây nhà máy ở chỗ này, còn trợ giúp huyện Đông Ba giúp đỡ người nghèo, tính là làm chuyện quốc gia nên làm, đây là một loại thái độ đối với Lâm Dật mà nói tuyệt đối có lợi.
"Này chỉ là một mặt của việc đó, hơn nữa anh đã sắp xếp từ trước rồi, sẽ để cho mẹ vợ của anh tham gia cùng, cho nên trước mắt sẽ không có."
"Cái gì mẹ vợ không mẹ vợ, đó là mẹ của em đừng có mà kêu loạn, không có quan hệ gì với anh hết."
"Chuyện như vậy còn có thể tùy vào cô sao?"
Lâm Dật lật người đè Lương Nhược Hư đặt ở dưới thân, cô vùng vẫy mấy lần, phát hiện căn bản chống cự không được, chống cự đều cũng vô ích.
"Em cảnh cáo anh đừng có làm ẩu, kinh nguyệt của em đến rồi."
"Miệng của em không phải chưa chảy máu sao, cũng không phải là không thể dùng."
"Cút cút cút, từ trong miệng của anh một câu dễ nghe cũng không có toàn nói lời bậy bạ."
Lương Nhược Hư ở trong đại viện lớn lên, đối với loại chuyện đùa dai này như chuyện thường ngày ở huyện rồi.
"Đây đều là thao tác cơ bản."
Gương mặt Lương Nhược Hư ửng đỏ, thân thể cũng có chút khô nóng, dùng sức đẩy Lâm Dật một cái.
"Mau đi tắm rửa đi, ngày mai em còn phải đi dạo phố nữa."
"Tuân lệnh."
...
Tám giờ sáng hôm sau, Lâm Dật mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Không giống như Kỷ Khuynh Nhan, tư thế ngủ của Lương Nhược Hư có thể nói là vô cùng tao nhã.
Ánh mặt trời chiếu sáng vào những dãy núi phập phồng, giống như là tinh linh ngủ trong rừng rậm.
Lâm Dật không vội vàng đứng dậy, nghiêng người ôm Lương Nhược Hư.
Giống như cảm nhận được động tác của Lâm Dật, Lương Nhược Hư di chuyển, dùng mông ủn Lâm Dật một cái, phát hiện người sau không có động tác gì, liền không cử động nữa.
Duy trì tư thế như vậy, hai người ngủ thẳng đến hơn chín giờ mới dậy.
Khi Lương Nhược Hư ngủ dậy, đầu tóc rối bời, phàn nàn nói:
"Phiền chết mất, nếu không phải tại anh, em còn có thể ngủ một lúc nữa."
"Cũng đã hơn chín giờ rồi em còn muốn ngủ?"
"Ngày nào cũng bận rộn công việc như vậy, thật vất vả mới có thể ngủ nướng, em khẳng định muốn ngủ thêm một lát nữa rồi."
"Chuyện này cũng không liên quan đến anh, ai bảo em không đi ngủ sớm hơn một chút."
"Anh là heo à, là anh dằn vặt đến hơn một giờ mới cho em ngủ đó?"
"Vậy lần sau bắt đầu sớm hơn, sau đó kết thúc sẽ kết thúc sớm."
"Lần sau em nhất định không ngủ chung giường với anh nữa."
Nói xong, Lương Nhược Hư mang dép xuống giường, ngáp một cái, duỗi eo rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Nhìn bóng lưng của Lương Nhược Hư, Lâm Dật sờ sờ phía dưới nói:
"Cô gái này có phải bị lạnh nhạt hay không nhỉ?"
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, hai người đi ăn bữa sáng, sau đó lái xe đi thành phố Ngân Thái, chuẩn bị đi mua túi.
Muốn giải quyết một người phụ nữ, không có một túi gì là không giải quyết được.
Nếu như không được, vậy thì hai cái.
Là trung tâm mua sắm hàng đầu ở Dư Hàng, quy mô thành phố Ngân Thái. Mặc dù không bằng SKP ở Yến Kinh với quảng trường Hằng Long ở Trung Hải, nhưng là chỉ là kém một chút mà thôi.
Các tên tuổi lớn trên thế giới cũng có thể tham khảo tại đây.
"Tới đây đi dạo có phải quá xa xỉ rồi hay không?"
"Cần phải như vậy." Lâm Dật nói: "Vất vả cả một buổi tối, miệng đều đã tê rần, đương nhiên phải cho chút phí phục vụ rồi."
Vù một cái!
Gương mặt Lương Nhược Hư đỏ bừng như bị lửa đốt, chính xác nhéo vào trên eo của Lâm Dật.
"Anh không được phép nhắc đến chuyện này, em sẽ bóp chết anh nếu anh nhắc lại nữa!"
"Được được được, anh không nói."
"Mau dẫn em đi mua túi."
Lâm Dật nở nụ cười, "Đi thôi."
Đem xe ngừng lại, nhưng Lâm Dật cũng không hề đưa Lương Nhược Hư tới Ngân Thái.
Mà là đưa đến những cửa hàng nhỏ bán túi khác xung quanh trung tâm thương mại.
Lương Nhược Hư cũng không nói gì, trái lại còn cảm thấy rất thích hợp.
Thân phận của mình đặc biệt, thật sự không thể mang một chiếc túi quá tốt được.
Trong nhà có hơn mười cái túi to nhỏ hàng xa xỉ, số lần xách chưa tới chục lần, cho nên chỉ có thể mua loại bình dân thôi.
Cũng không phải lương Nhược Hư không thích túi, chỉ là không còn cách nào khác mà thôi.
Mỗi lần muốn đến nơi này, tâm trạng của Lương Nhược Hư đều không tốt.
Mẹ nó túi xách xa xỉ đều có không dưới trăm cái, mà người khác mỗi người đều có thể mang, còn mình thì không được.
Thật sự là tức chết đi được.
Liên tiếp đi dạo mấy cửa hàng, Lâm Dật chỉ vào một cái túi màu đen nói:
“Cái túi kia bao nhiêu tiền?”
“280”. Người phụ nữ trung niên nói: “Anh nếu như thật sự muốn mua, 260 cũng được.”
“Được, gói lại cho tôi đi.” Lâm Dật vừa nói vừa lấy thẻ ra quét trả tiền.
“Được, để tôi lấy cho anh cái mới.”
Hả?
Lương Nhược Hư trong toàn bộ quá trình như người vô hình.
Không phải mua túi cho mình sao? Tại sao lại không hỏi ý kiến của mình?
Kiểu túi này cũng không phải là phong cách của mình mà!
Quá trình mua đồ rất nhanh, Lâm Dật cầm túi mua xong, cùng Lương Nhược Hư đi ra ngoài.
Lương Nhược Hư còn tưởng rằng Lâm Dật sẽ để cho mình mang thử một chút, không nghĩ tới vậy mà anh lại mang đi cất, sau đó cũng không có ý đưa cho cô.
“Anh làm cái gì vậy? Sao lại mang túi cất đi?”
“Em đừng có hỏi nhiều, đi theo anh là được.” Lâm Dật vòng tay ôm eo Lương Nhược Hư nói:
“Cái túi xách kia không thích hợp với em, anh đi mua cho em cái tốt hơn.”
“Hả…”
Lương Nhược Hư thật sự không biết được Lâm Dật rốt cuộc muốn làm gì.
Nhưng anh cũng đã nói như vậy rồi, thôi thì nghe anh vậy.
Đối với Lương Nhược Hư mà nói, mua túi cũng không có gì quan trọng, có thể cùng đi dạo với Lâm Dật cũng đã rất tốt rồi.
------
Dịch: MBMH Translate