Chương 1393: Người Thấp Kém.
Chương 1393: Người Thấp Kém.
Sau khi đến Ngân Thái, hai người ở lầu một đi dạo vài vòng, sau đó lên lầu bốn.
Đây là khu vực chuyên hàng xa xỉ, nơi có thể tìm thấy các tên tuổi nhãn hàng hàng đầu ở đây.
Đi dạo một lúc, hai người đi vào cửa hàng Prada.
"Em nhìn cái túi Prada này đi, nhìn cũng khá đẹp đấy."
"Anh chắc chắn nhìn thấy đẹp à." Lương Nhược Hư nói: "Nhưng có chút đắt quá, mua cái rẻ một chút là được rồi."
"Đừng lo về giá cả, em trước mang thử xem, xem thử có được hay không."
Lương Nhược Hư cảm thấy con mắt của Lâm Dật rất tốt, chỉ là thân phận của mình nhạy cảm, cho nên không thể mang một cái túi như vậy được.
Nếu thật sự mua, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng lấy ra mang trong âm thầm mà thôi.
"Được, vậy thì thử một chút."
"Nếu không mua đồ trong cửa hàng chúng tôi, cô không được phép thử." Nữ quản lý cửa hàng đứng gần đó nói.
Nhưng ở lúc đang nói chuyện, cô đang kiểm kê hàng hóa, hoàn toàn không có nhìn hai người, trong lời nói lộ ra vẻ khinh thường khó có thể che giấu được.
"Không thể thử?" Lâm Dật nói:
"Vừa nãy tôi còn thấy có người thử quần áo trong cửa hàng của cô, tại sao đến lượt chúng tôi thì lại không được thử ở đây?"
Nữ quản lý cửa hàng sững sờ, không nghĩ đến người đàn ông này truy hỏi nữa, liền giả vờ như thường lệ mà nói:
"Vị khách hàng lúc trước kia là hội viên của cửa hàng chúng tôi, cho nên có tư cách để dùng thử."
"Nhưng tôi thấy, cũng không chỉ có một người làm như vậy, lẽ nào đều là hội viên của cửa hàng các cô sao?"
"Không sai!"
Nữ quản lý cửa hàng trả lời một cách cứng nhắc, thậm chí thái độ phục vụ cơ bản cũng không có.
"Vậy tôi đã hiểu rồi, nói trắng ra chính là mắt chó coi thường người khác."
Nghe Lâm Dật nói xong, nữ quản lý cửa hàng liền nổi giận.
"Anh nói cái gì! Chú ý đến thái độ nói chuyện của anh đó!"
"Chị Tĩnh chị Tĩnh! Chị bình tĩnh đi, chị nếu như lại cãi nhau với khách hàng, chính là lần thứ ba trong tháng này rồi đó. Nếu để cho quản lý biết được, chị chắc chắn sẽ bị đuổi việc đó." Một nữ nhân viên cửa hàng khác tới nói.
"Tôi lười phản ứng với bọn họ!" Nữ quản lý cửa hàng hừ lạnh một tiếng,
Vì bảo vệ công việc của mình, cô cố kìm nén lại lửa giận trong bụng.
"Chúng ta cũng đi thôi, đừng ở chỗ này đi dạo nữa."
Lương Nhược Hư sửa sang lại khẩu trang với kính râm một chút, kéo Lâm Dật đi ra ngoài.
"Vừa nhìn là biết chính là quỷ nghèo rồi, lại còn đến chỗ Prada của chúng ta chứ, cũng không biết là nghĩ như thế nào nữa!" Hai người sau khi rời khỏi đây, nữ quản lý cửa hàng hừ lạnh nói.
"Lòng hư vinh ai cũng có nha, người phụ nữ nào cũng đều có giấc mơ với các món hàng xa xỉ sao, mang ra ngoài thì mặt mũi mới có."
"Vậy cũng phải áng chừng năng lực của mình, mua không nổi còn muốn thử mang? Đừng nói nếu như làm hư, bị bẩn, bọn họ cũng không đền nổi!"
"Hả? Hai người kia có chuyện gì xảy ra? Vậy mà lại đi sang bên Hermes?!" Nữ nhân viên cửa hàng nói.
Nhìn thấy hai người quay sang cửa hàng Hermes bên cạnh, nhân viên cửa hàng Prada đều đưa con mắt nhìn qua.
Trong giới hàng hiệu, Hermes tồn tại như là đứng đầu, còn cao hơn Prada một cấp bậc!
Bởi vì hầu như tất cả đều được làm thủ công hoàn toàn, cho nên giá cả cao hơn một chút.
Càng không phải là đồ bọn họ có thể tiêu phí được.
"Hai người kia có phải là có tật xấu gì hay không? Lại còn dám đi Hermes?" Nữ quản lý cửa hàng nói:
"Bùi Toa Toa người kia tính khí không tốt, cũng cùng khách hàng cãi nhau đến mấy lần rồi. Hai người bọn họ đi qua đó, chắc chắn là tự mình chuốc lấy cực khổ rồi."
"Tôi đoán bọn họ có thể là không biết hàng hiệu là gì, cũng không biết vị thế của Hermes trong ngành hàng xa xỉ, cho nên mới đi qua đó mua sắm."
Nữ quản lý cửa hàng hai tay vẫn ôm trước ngực, vẻ mặt lộ vẻ khinh bỉ.
"Cô xem, đợi lát nữa Bùi Toa Toa cũng sẽ đem bọn họ đuổi ra à!"
"Ách … Chắc vậy." Các nữ nhân viên của cửa hàng Prada đều mỉm cười nhìn nhau, bộ dạng chờ xem kịch vui sắp tới.
"Nếu như tôi nhớ không lầm, Chị Toa Toa đối diện cả tháng nay chỉ gây gổ với khách hàng một lần. Nếu như lần này cãi nhau, thì vẫn còn có một cơ hội nữa."
"Sở dĩ cô ấy chỉ mới tranh cãi có một lần, là vì cô ấy đã nghỉ nửa tháng rồi, mới tới làm việc lại vào ngày hôm kia." Nữ quản lý cửa hàng nói.
"Vậy đợi lát nữa liền có trò hay để xem rồi, với tính khí nóng nảy của chị Toa Toa, chắc chắn sẽ không nuông chiều bọn họ. Hơn nữa cô ấy còn nói chuyện rất khó nghe, tôi có linh cảm một cuộc đại chiến sắp nổ ra rồi."
Đúng lúc mấy người nhìn có chút hả hê, bất ngờ nhìn thấy Lâm Dật với Lương Nhược Hư từ bên trong cửa hàng Hermes đi ra.
Bùi Toa Toa, nữ quản lý cửa hàng của Hermes, trên mặt mang theo nụ cười đưa hai người đi ra, hơn nữa trước khi đi, cô còn cúi đầu chào hai người, khỏi nói cử chỉ có bao nhiêu khách khí.
Thấy cảnh này, những nhân viên của cửa hàng Prada tất cả đều sững sờ.
Đây rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra?
Bùi Toa Toa của Hermes nổi tiếng là là hung bạo, không có tháng nào là không cùng cãi nhau với khách hàng cả. Hôm nay gặp phải hai quỷ nghèo, sao lại còn khách khí như vậy chứ?
"Lão Bùi, cô lại đây." Nữ quản lý cửa hàng Prada vẫy tay nói.
"Có chuyện gì?"
"Cô hôm nay có phải là uống lộn thuốc rồi hay không, sao lại đối với hai quỷ nghèo kia khách khí như thế làm gì."
"Hả? Cô đang nói cái gì vậy?" Bùi Toa Toa không hiểu nói.
"Vừa rồi có một nam một nữ từ trong cửa hàng của các cô đi ra đó, cô sẽ không phải là nhìn người đàn ông kia lớn lên đẹp trai, cho nên mới khách khí như vậy chứ?"
"Nói bậy, lão nương tôn thờ tiền bạc như thế, chưa bao giờ là nhan khống nhá." Bùi Toa Toa nói:
"Hơn nữa con mắt nào của cô nhìn ra hai người bọn họ là quỷ nghèo chứ?"
"Vừa nãy tới cửa hàng của tôi, người phụ nữ kia nói túi trong cửa hàng tôi quá đắt, rõ ràng chính là mua không nổi, cho nên tự mình tìm bậc thang xuống."
"Nếu không tại sao nói ngươi tóc dài kiến thức ngắn đây, cái gì cũng không biết." Bùi Toa Toa nói:
"Lẽ nào cô không nhìn thấy người đàn ông kia đeo đồng hồ Richard Mille sao? Mặc dù tôi không biết đó là mẫu mã nào, nhưng mặt trên nạm vài viên kim cương, tối thiểu phải hơn trăm vạn, người như vậy cô cảm thấy bọn họ nghèo sao?"
"A?! Đeo đồng hồ của Richard Mille?"
"Đương nhiên, con mắt của tôi độc như vậy, không thể nhìn lầm được. Hơn nữa anh ta còn mua một cái túi hơn 300 ngàn cho bạn gái, đây cũng không phải là con nhà giàu bình thường được, hoàn toàn có thể nói là giàu kếch xù rồi."
Nữ nhân viên cửa hàng Prada, đều bị con số hơn 300 ngàn này hù dọa.
"Nhưng lúc hai người bọn họ tới, còn cầm một cái túi hơn mười vạn đấy."
"Cô đừng dùng phương thức dân chúng bình thường mà đánh giá người ta, có một số người giàu chính là rất tiết kiệm, hơn nữa cô biết bọn họ khiêm tốn tới trình độ nào sao?"
"Như thế nào?"
"Nếu như mua hàng hiệu, hận không thể phát một trăm vòng kết nối bạn bè để khoe khoang, nhưng người ta lại đem nhãn hiệu Hermes phá hủy, thay đổi bản tên cho một xưởng sản xuất nhỏ, thậm chí ngay cả đóng gói túi xách đều không cần. Này nếu như mang ra ngoài, không có ai sẽ nghĩ rằng đó là túi Hermes, chính các cô nói thử xem người ta khiêm tốn tới trình độ nào rồi."
Nữ quản lý cửa hàng sững sờ, lại như bị sét đánh, cảm giác như mình đã bỏ lỡ một trăm triệu.
"Hơn nữa người ta không chỉ mua một cái túi, tính cả những vật khác, tổng số tiền chi tiêu tổng cộng hơn một triệu."
Bỏ ra hơn một triệu ...
Nữ quản lý cửa hàng há hốc mồm, cảm thấy không chỉ là bị sét đánh, hơn nữa còn bị tấn công dữ dội nữa.
------
Dịch: MBMH Translate