Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1396 - Chương 1394: Ấu Trĩ! Ngây Ngô!

Chương 1394: Ấu Trĩ! Ngây Ngô!
Chương 1394: Ấu Trĩ! Ngây Ngô!
Chương 1394: Ấu Trĩ! Ngây Ngô!




Mua xong túi, Lâm Dật lại đưa Lương Nhược Hư đi dạo một vòng trung tâm mua sắm, sau đó mới đi ăn cơm ở địa chỉ đã thống nhất với Lô Diễm Dân.

Quy mô quán cơm không hề lớn, nhưng trang trí vẫn tính là xa hoa, quan trọng nhất là còn có chút nền chính thống.

Ở chỗ này ăn cơm, sẽ không có vấn đề lớn lao gì.

"Chú Lô, cháu xin lỗi vì đã hẹn chú ra ngoài trong lúc chú bận rộn như vậy."

Mặc dù Lô Diễm Dân là học trò của Lương Hướng Hà, nhưng Lương Nhược Hư vẫn rất là khách khí, thể hiện thái độ của một vãn bối nên có.

"Con nha đầu này, thực sự là càng ngày càng có tiền đồ, lại còn khách khí với chú như vậy." Lô Diễm Dân cười nói:

"Chú còn nhớ khi cháu còn bé, chú đến thăm ông nội con, mông còn chưa ngồi ấm ghế, con đã kéo chú đến trường bắn rồi, so với lúc đó, bây giờ thực sự là rất khác."

Bởi vì là lúc không có ai, Lô Diễm Dân mới dám nói thế. Nếu như có người ngoài ở đây, ông nói chuyện với Lương Nhược Hư vẫn phải là khách khí.

"Chú Lô chú cũng thiệt là, con chỉ có ngần ấy gốc gác, đều bị chú vạch trần ra hết rồi."

"Được được được, không nói nữa không nói nữa."

Lô Diễm Dân đem Menu đẩy đi qua, "Con gọi đồ đi, chỗ này cũng không tệ lắm."

"Chú Lô vẫn là chú gọi đi, chúng con khách theo chủ là được rồi."

"Cũng không phải người ngoài, vậy chú liền không khách khí với các cháu nữa."

Lô Diễm Dân cầm Menu, gọi mấy món ăn trong thực đơn, sau đó ba người gặp mặt, cũng tiến vào đề tài chính.

"Lâm tổng, huyện Đông Ba bên kia cậu nghĩ như thế nào?"

"Đã bắt đầu hành động, nhưng hiệu quả chắc chắn sẽ không rõ ràng." Lâm Dật nói:

"Ý tưởng cuối cùng vẫn là kêu gọi đầu tư thương mại, giải quyết vấn đề việc làm, người trẻ tuổi sẽ có nhiều hơn, nền kinh tế của thị trấn cũng sẽ sống, chu kỳ vẫn sẽ tiếp tục. Không chỉ có thể thoát khỏi nghèo khó, nói không chắc còn có thể sẽ có sự phát triển mới."

"Phương án cụ thể là gì?"

"Ý tưởng của chúng tôi là xây dựng khu công nghiệp sản xuất chip, có tập đoàn Lăng Vân làm đầu đạo, sau đó liên đới với các công ty khác đến định cư, như vậy mục đích sẽ đạt được." Lâm Dật nói:

"Hơn nữa huyện Đông Ba tọa lạc ở chỗ ba thành phố giao nhau, con đường đi lại hoàn toàn có thể kết nối ba thành phố với nhau."

"Trung tâm của ngành công nghiệp Chip!"

Mắt Lô Diễm Dân sáng lên, "Đây có phải là tính chất toàn quốc không?"

Tình hình của Lâm Dật, Lô Diễm Dân hiểu rõ không ít, chỉ biết là tập đoàn Lăng Vân của anh ta đã sản xuất ra máy quang khắc bản năm nanomet đầu tiên của đất nước.

Cho nên nghiên cứu và phát triển chip sẽ sớm được đưa vào chương trình nghị sự.

Nhưng không nghĩ tới lại chọn địa điểm đặt nhà máy là ở huyện Đông Ba!

"Công ty chúng tôi đã đem chuyện này đưa vào chương trình nghị sự rồi, cho nên tôi muốn xem những ưu đãi giảm giá nào có thể được cung cấp trong thành phố." Lâm Dật nói:

"Nhưng ngài cũng không cần phải quá đắn đo, có thể dứt bỏ quan hệ của tôi cùng với Lương Nhược Hư. Cứ coi như tôi là một người dân bình thường mà đối xử là được rồi."

"Như vậy sao được, về tình, dựa vào quan hệ của cậu với Nhược Hư, việc này tôi cũng phải tận lực giúp đỡ. Về lý, cậu vì Dư Hàng chúng tôi làm việc tốt, chúng tôi càng phải giúp, dù như thế nào, tôi đều phải làm hết sức mình."

"Thật sự không cần như vậy." Lâm Dật cười nói:

"Tôi đến huyện Đông Ba bên này, chính là nhàn rỗi không chuyện gì, muốn khiêu chiến mình một chút, làm chút chuyện có ý nghĩa." Lâm Dật nói:

"Nếu như chuyện gì cũng có đặc quyền, chuyện này sẽ không có ý nghĩa gì nữa. Cho nên ngài cứ coi tôi như là người dân bình thường mà đối xử là được rồi."

"Chuyện này..."

Lô Diễm Dân hơi khó xử, nhưng đúng lúc này, Lương Nhược Hư mở miệng.

"Chú Lô, làm theo như lời anh ấy nói là được. Nếu như cuối cùng không đạt được kết quả gì, cũng là do năng lực của anh ấy không tốt, không có quan hệ gì với chúng ta."

"Vậy được, cháu cũng đã nói như vậy rồi, chú cũng không lo lắng chuyện này nữa." Lô Diễm Dân nói:

"Nhưng quyền lực trong tay tôi xác thực không lớn, huyện Đông Ba cậu có thể tùy tiện dùng, không tốn tiền. Nhưng nhớ kỹ, đất nông nghiệp dùng không thể chiếm, về phương diện thu thuế có thể cho các cậu ưu đãi khai thuế, này là ở tình huống bình thường, tôi có thể giảm giá ."

Lâm Dật gật đầu, chính sách anh đưa ra cũng khá thỏa đáng, cũng không hề có chỗ nào đặc biệt.

Nói cách khác, nếu như các công ty khác đến đây, chỉ có quy mô đủ lớn, mới có thể nhận được ưu đãi như vậy.

"Tôi rất hài lòng với những điều này, cảm ơn thư ký Lô." Lâm Dật nói.

"Có gì mà cảm ơn chứ, đều là làm theo chính sách thông thường. Cậu bây giờ cảm ơn tôi, cũng làm cho tôi có chút xấu hổ đấy."

"Đã rất tốt rồi." Lâm Dật nâng chén, "Tôi mời ngài."

"Chuyện chính nói xong rồi, còn lại chính là nói chuyện thường ngày.

Khi biết Lâm Dật chỉ dùng thời gian hơn một năm đã xây dựng được tập đoàn Lăng Vân, Lô Diễm Dân đã rất ngạc nhiên.

Là thật tâm bội phục.

Hơn một giờ chiều, bởi vì mỗi người đều có công việc bận của mình, cho nên bữa ăn liền kết thúc.

Hai người đầu tiên là tiễn Lô Diễm Dân đi xong, mới về trên xe của mình.

"Trung Hải bên kia có việc gì thế." Lâm Dật nói: "Thật vất vả mới tới được một lần, ở lại thêm mấy ngày chơi đi."

"Em đã gọi cho tài xế rồi, buổi chiều anh ta sẽ đến đón em." Lương Nhược Hư nói:

"Hơn nữa cho dù ở lại, em cũng sẽ không ngủ cùng với anh đâu, làm lỡ giấc ngủ của em."

"Vừa nhìn liền biết còn nhỏ, ấu trĩ! Ngây ngô!"

"Em làm sao lại ấu trĩ ngây ngô?"

"Bây giờ em cho rằng con trai buổi tối ngủ đàng hoàng là tốt sao. Sau khi nếm được vị ngọt liền biết một đêm bảy lần tiểu ca ca có bao nhiêu thơm."

"Em không có ham muốn dục vọng lớn như vậy, em chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon thôi."

"Phụ nữ không được thỏa mãn qua, rất dễ nhanh già." Lâm Dật nói:

"Thật không bằng mẹ vợ anh mà, nếu như lại không chú ý bảo dưỡng, liền thật không có một cơ hội nhỏ nhoi nào rồi."

"Em bóp chết anh!"

Ở trước mặt Lương Nhược Hư, anh có thể so sánh cô với bất kỳ ai, nhưng chính là không thể so sánh với Thẩm Thục Nghi được.

Bởi vậy có thể thấy được, cô ấy bình thường hẳn là bị Thẩm Thục Nghi đè ép.

Xế chiều hôm đó, Lâm Dật đưa Lương Nhược Hư đi những nơi khác dạo chơi, cũng cùng với cô ăn tối, rồi mới tiễn cô ấy đi.

Mà Lâm Dật cũng không ở lại Dư Hàng lâu thêm, lái xe về tới huyện Đông Ba.

Sau khi trở về huyện Đông Ba, Lâm Dật lại gọi điện thoại cho Lô Diễm Dân.

"Bí thư Lô có đang bận không."

"Cũng bình thường, vừa tới nhà." Lô Diễm Dân cười nói:

"Vẫn đang ở cùng Nhược Hư sao."

"Cô ấy đã đi rồi, tôi cũng đã đến huyện Đông Ba rồi." Lâm Dật nói:

"Tôi còn một số việc khác, muốn nói với chú."

"Đều là người một nhà, cậu nói đi."

"Ngoài khu công nghiệp chip của chúng tôi, tôi còn muốn phát triển ngành bất động sản huyện lý. Có thể cho chính sách nào để thực hiện việc này một cách bình thường không?"

Sở dĩ không có ở trên bàn cơm nói chuyện này, là vì sợ Lương Nhược Hư suy nghĩ nhiều.

Chỉ cần nhắc đến lĩnh vực bất động sản, chắc chắn cô ấy sẽ biết là đang giúp Kỷ Khuynh Nhan một tay. Vì vậy chỉ có thể lựa chọn lúc này để nói, miễn để cô ấy phải ghen.

"Hả? Tập đoàn Lăng Vân muốn phát triển ngành bất động sản sao?"

"Về mặt này cũng đã có dự định."

"Chính sách vẫn như trước đây, giảm thuế cho các cậu, nhưng đất thương mại khác với đất công nghiệp, nắm chính là phải bỏ tiền, tôi chỉ có thể cho anh các mức giá thấp nhất, không thể miễn phí."

"enenen ..."

Lâm Dật chần chờ chốc lát, "Đất mà giá thấp nhất là bao nhiêu?"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment