Chương 1395: Người Của Tập Đoàn Triều Dương Tới.
Chương 1395: Người Của Tập Đoàn Triều Dương Tới.
“Tôi nhớ hình như là 350 ngàn một mẫu.” Lô Diễm Dân chần chờ vài giây rồi nói:
“Nhưng tôi cũng không nhớ rõ con số cụ thể, anh tạm tắt điện thoại trước để tôi gọi điện thoại hỏi một chút.”
“Làm phiền rồi.”
“Lâm tổng cứ khách sáo, anh đây là đang làm việc tốt cho chúng tôi, đều là chuyện mà tôi phải làm.”
Sau đó, Lô Diễm Dân lấy ra một chiếc điện thoại khác, gọi cho lãnh đạo các bộ phận liên quan.
Lâm Dật đã nghe rõ cuộc nói chuyện.
Khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười, không thể không cảm thán, người có thể ngồi lên vị trí này đều đã thành tinh.
Lô Diễm Dân rất rõ quan hệ giữa mình và Lương gia nên mới dùng phương thức như vậy để biểu đạt thái độ của mình.
Xem như sách giáo khoa tiêu chuẩn.
Mấy phút đồng hồ sau, Lô Diễm Dân cúp điện thoại.
“Lâm tổng, tôi đã hỏi thăm lãnh đạo bộ phận liên quan, lấy tình huống của huyện Đông Tam thì có thể xuống được 290 ngàn một mẫu, thực sự không thể thấp hơn nữa.”
“Được, giá này đã rất tốt rồi.”
“Nếu như các người thật sự có suy nghĩ về phương diện này, tôi còn có thể bảo hộ một số chỗ cho các người, cố gắng không để cho người cùng ngành tiến vào.” Lô Diễm Dân nói.
“Đừng đừng, không cần đâu, chúng tôi tiến hành theo quy trình bình thường là được rồi.”
“Anh cũng đừng khách khí với tôi, thật ra cũng không có gì.” Lô Diễm Dân nói:
“Tuy có chút quá mức, nhưng cũng không phải là chuyện gì lớn, cho dù là các xí nghiệp khác thì chỉ cần đạt đến quy mô và trình độ nhất định, chúng tôi cũng có thể đưa ra những chính sách bảo hộ như này.”
“Chuyện này...”
Lâm Dật cười khổ một tiếng, “Vậy thì cảm ơn.”
“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đầu tư bất động sản tại huyện Đông Tam nhất định phải thận trọng, không thể mạo hiểm a.”
“Tôi hiểu ý của ngài.”
“Anh hiểu thì tốt.”
“Đúng rồi, việc này đừng nói với Lương Nhược Hư, hai chúng ta biết là được rồi.”
“Được, tôi hiểu.”
...
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật đến văn phòng.
Máy tính của anh và Lý Tự Cẩm đều đã được sắp xếp, hơn nữa còn có máy in mới, phần thiết bị được xem như là đầy đủ.
Nhưng Lý Khánh Khải cũng không ở văn phòng, chỉ có mình mình Lý Tự Cẩm. Cô ngồi trước máy tính, liên tục nhíu mày, dường như đang tính toán cái gì đó.
“Anh Lý đâu?” Lâm Dật hỏi.
“Đi họp rồi.” Lý Tự Cẩm chuyên chú nói.
“Cô đang bận gì sao.”
“Tập đoàn Lăng Vân viện trợ cho chúng ta 1 triệu, tôi đang suy nghĩ phương án bố trí.” Lý Tự Cẩm nhìn Lâm Dật:
“Kinh phí vẫn có chút eo hẹp, anh Lâm nói xem nên để một chỗ hay là bố trí đều đây?”
“Nếu như chia đều thì đoán chừng sẽ không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.”
“Tôi cũng đang xoắn xuýt đây.” Lý Tự Cẩm nói:
“Nếu như chỉ tập trung một chỗ, 200 ngàn quỹ từ thiện, đúng là có thể giải quyết một vài vấn đề, chia ra thì lại không được.”
“Vậy thì tập trung vào một cái đi, nếu như người phía dưới có ý kiến thì để cho anh Lý đi bình ổn.”
Lý Tự Cẩm nở nụ cười, “Anh Lâm cũng quá xấu xa rồi.”
Reng reng reng _ _
Điện thoại di động của Lâm Dật bỗng vang lên, là Lý Khánh Khải gọi tới.
“Đang ở phòng làm việc đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Cậu và Tiểu Lý đến phòng họp một chuyến. Cậu gần nhất không phải đang chạy chuyện chiêu thương sao, lát nữa sẽ nói một chút về tình huống bên cậu.”
“Ngạch... Được.”
Lâm Dật không rõ lắm nội dung buổi họp, nhưng đoán chừng là có người ngoài tới.
“Nhanh chuẩn bị chút đi, phải biết nắm bắt.”
“Được.”
Sau khi nói chuyện đơn giản, Lâm Dật liền cúp điện thoại, nói với Lý Tự Cẩm:
“Đừng làm nữa, anh Lý gọi chúng ta đi họp.”
“Họp sao?” Lý Tự Cẩm nói:
“Hôm nay không phải là mở buổi họp chiêu thương sao, còn cần chúng ta tham gia à?”
“Hội chiêu thương?” Lâm Dật dừng một chút, “Việc này còn chưa có manh mối, sao lại bắt đầu rồi?”
“Việc này quả thực rất đột nhiên.” Lý Tự Cẩm nói:
“Người của tập đoàn Triều Dương Trung Hải đến, chính là một công ty bất động sản rất có danh tiếng. Bọn họ muốn lấy ba mảnh đất tại chỗ chúng ta, khi trong huyện biết tin tức này đều cảm thấy kinh ngạc một hồi lâu, đoán chừng chính đang họp để nói về chuyện này.”
“Ngạch...”
Nói đến tập đoàn Triều Dương, Lâm Dật liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mấy ngày trước anh mới nói chuyện này với Kỷ Khuynh Nhan, không nghĩ tới cô đã phái người đến đây, động tác thật sự là rất nhanh.
“Nhưng việc này bọn họ bàn là được, gọi chúng ta đi qua làm gì?”
Lý Tự Cẩm nhún vai, “Tôi cũng không biết, đi qua nhìn một chút là biết thôi.”
Hai người thu dọn đơn giản một chút, sau đó đi về phía phòng họp.
...
Trong phòng họp, các lãnh đạo huyện đang ngồi ở hai bên bàn dài.
Tập đoàn Triều Dương phái tổng cộng bốn người tới.
Người dẫn đầu là Phó tổng giám đốc tập đoàn Triều Dương- Cảnh Tuấn Huy, ba người còn lại chính là ba giám đốc bộ phận, mà Vương Oánh cũng ở trong đó.
Nhưng từ đầu đến cuối, Vương Oánh đều không có tâm tư tham dự vào việc chiêu thương, tất cả đều đặt trên người Lâm Dật.
Hi vọng anh có thể tới sớm một chút.
Đương đương đương ——
“Vào.”
Cửa phòng họp bị gõ, Lâm Dật và Lý Tự Cẩm đi vào từ bên ngoài.
Khi thấy Vương Oánh, vẻ mặt của Lâm Dật thoáng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới cô cũng tới đây.
Anh cũng biết ba người còn lại, đều là người làm lâu năm của tập đoàn Triều Dương, lúc trước lúc làm việc liền biết, đều rất có phân lượng.
Lúc này, Lý Khánh Khải đứng dậy, giới thiệu cho hai người một chút tình huống trước mắt, sau đó hai bên gật đầu ra hiệu, vô cùng tự nhiên.
Không ai có thể đoán được, Lâm Dật lại quen biết bốn người này.
Nhìn thấy Lâm Dật và Lý Tự Cẩm đi cùng nhau, sắc mặt của Chu Phong không tốt lắm, nói:
“Tiểu Lý.”
Lý Tự Cẩm vừa muốn ngồi xuống, thì nghe Chu Phong đang gọi mình.
“Gọi tôi sao?”
Chu Phong gật gật đầu, chỉ cái ghế bên cạnh rồi nói:
“Cô bây giờ được điều tạm đến văn phòng phát triển nên ngồi bên cạnh tôi là được rồi. Lâm Dật thì tự mình tìm cái ghế, ngồi phía sau Lý chủ nhiệm đi.”
“Hả?”
Lâm Dật sửng sốt một chút, phòng họp còn có chỗ trống, lại để mình cầm ghế ngồi đằng sau là có ý gì?
Nếu như mình không có tư cách ngồi cùng chỗ thì Lý Tự Cẩm cũng không có tư cách đi.
Cảnh Tuấn Huy đang ngồi tại vị trí chủ vị phòng họp, đang lật xem tư liệu, ngẩng đầu liếc nhìn Chu Phong, vẻ mặt có chút lạnh.
Thế mà lại không cho Lâm tổng ngồi vào, lá gan cũng không nhỏ.
Vương Oánh theo bản năng đưa mắt nhìn Lý Tự Cẩm, không khỏi bình phẩm từ đầu đến chân.
Người tên là Chu Phong kia rõ ràng là có khúc mắc với Lâm Dật.
Mấu chốt của vấn đề có lẽ nằm trên người nữ sinh kia.
Dáng vẻ đúng là rất tốt, nhưng nhìn số đo chỉ có C, hẳn không phải là đồ ăn của anh ấy a?
Lý Tự Cẩm dừng một chút, cô hiểu Chu Phong có ý gì, nhưng lại không muốn làm như vậy.
Cô không muốn dính dáng quá nhiều đến anh ta.
“Chu chủ nhiệm, lát nữa tôi còn phải làm báo cáo, trước cứ ngồi ở chỗ này đi.”
Nói xong, Lý Tự Cẩm tìm hai cái ghế, cùng Lâm Dật ngồi ở phía sau Lý Khánh Khải.
Nhìn thấy hành động của Lý Tự Cẩm, sắc mặt của Chu Phong trở nên lạnh lùng.
Thế mà lại đánh vào mặt mình trước nhiều người như vậy!
Nhưng anh ta cũng không tính phần sai này vào trên đầu Lý Tự Cẩm, mà đều tính trên người Lâm Dật.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Lâm Dật đã chết qua vô số lần.
------
Dịch: MBMH Translate