Chương 1398: Thao Tác Đánh Mặt.
Chương 1398: Thao Tác Đánh Mặt.
Tổng cộng có ba túi lớn, vì để biểu đạt sự nhiệt tình của mình. Chu Phong cầm hai túi, Phạm Chí Siêu cầm một túi, khiến cho Quách Lộ có chút xấu hổ.
Nhưng ban đầu Quách Lộ cũng không như vậy.
Bởi vì mấy ngày trước, bị Lâm Dật dạy dỗ một trận, sau khi về nhà còn bị mắng cho một trận nữa.
Sau đó đi dò hỏi nhiều lần, mới biết được thân phận thật sự của Lâm Dật, lúc đó thiếu chút nữa đã bị dọa cho chết.
Một nhân vật lớn có thanh danh vang dội như vậy, vậy mà lại tới huyện Đông Tam giúp đỡ người nghèo, cái này không khác nào hoàng đế thời cổ cải trang vi hành cả.
Nhưng cô rất thông minh không để lộ thân phận của Lâm Dật.
Tuy còn không biết là có nguyên nhân gì, nhưng mình vẫn nên không cần nói gì mới tốt.
Chính là bởi vì chuyện ngày đó, mà Quách Lộ cũng trưởng thành hơn không ít.
Vì vậy mà trong những ngày Lâm Dật không có ở đây, cô vẫn luôn nghĩ cách làm sao để lôi kéo làm quen.
Nếu có thể bợ đỡ được nhân vật lớn như vậy, nói không chừng sẽ có cơ hội giúp đỡ người trong nhà.
Văn phòng của hai người cùng một tầng, đi chưa được mấy bước đã đến.
Đúng lúc này, Quách Lộ nhìn thấy Lâm Dật, Lý Khánh Khải và Lý Tự Cẩm đi ra từ trong văn phòng.
“Lý chủ nhiệm, các người đi đâu vậy?”
“Đây không phải là giữa trưa rồi sao, chuẩn bị đi ăn cơm.” Lý Khánh Khải khách sáo nói: “Cô đã ăn chưa, có muốn đi cùng hay không?”
Lý Khánh Khải không cố ý đến hỏi Chu Phong, bởi vì giữa cậu ta và Lâm Dật có xung đột, nên sẽ không có khả năng ngồi ăn cơm chung với nhau.
“Không cần đâu, tôi đã đặt xong cho các người rồi.”
“Ừm hả? Đã đặt xong sao?”
Lý Khánh Khải có chút buồn bực, mình và Lý Tự Cẩm cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường với cô ấy, đang êm đẹp không có khả năng đưa cơm tới cho mình được.
Lâm Dật thì lại càng không thể, hai người trước đó còn xảy ra mâu thuẫn nữa.
“Tôi gọi món ở quán cơm đối diện, có mì sợi và sủi cảo, đừng ra ngoài ăn nữa.” Quách Lộ vừa cười vừa nói.
Chu Phong và Phạm Chí Siêu đều ngây ngẩn cả người.
“Quách chủ nhiệm, cô mua những vật này là tặng cho bọn họ sao?”
“Đúng a, Lâm chủ nhiệm vì chuyện chiêu thương mà mỗi ngày đều chạy đi chạy lại bên ngoài, chắc chắn là mệt muốn chết rồi. Tôi mua cho anh ấy chút đồ, đỡ phải ra ngoài ăn.” Quách Lộ nói:
“Như vậy có thể tiết kiệm không ít thời gian, sau khi ăn xong còn có thể nghỉ một lát.”
Lý Khánh Khải và Lý Tự Cẩm liếc nhau một cái.
Thật sự đúng là đưa cơm cho Lâm Dật?
Giữa hai người rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Thế mà có thể khiến cho cô ấy ra vẻ nịnh bợ như vậy?
Mà điều thú vị nhất chính là, lúc họp Lâm Dật còn tranh cãi với Chu Phong, hiện tại Quách Lộ lại để Chu Phong đưa cơm cho Lâm Dật.
Loại thao tác này...
Sắc mặt của Chu Phong lập tức thay đổi, nhưng lại cố nén không phát tác.
“Quách chủ nhiệm, trước đó cô không phải từng xảy ra tranh chấp với Lâm Dật sao, bây giờ lại...”
“Trước đó là tôi không hiểu chuyện, hiện tại tôi đã suy nghĩ lại rồi, là tôi sai.”
Lâm Dật gãi đầu một cái, thao tác này của Quách Lộ có chút cợt nhả a!
Có loại cảm giác như để cho chồng mình lái xe, sau đó đưa mình đến yêu đương lén lút với kẻ địch của anh ta.
“Nếu như cô đến đưa cơm cho Lâm Dật, vậy chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa, các người ăn cơm đi.”
Lý Khánh Khải nháy mắt lôi kéo Lý Tự Cẩm rời đi.
Vẻ mặt của Quách Lộ có chút vui mừng, nhưng lại có chút ngượng ngùng, quay đầu nói với Chu Phong:
“Các người không phải là không đói sao, đặt thức ăn lên bàn làm việc của Lâm chủ nhiệm là được rồi.”
Chu Phong tức giận gần chết, nếu như có thể thì anh ta hận không thể ném những vật này vào mặt Lâm Dật!
“Tôi vẫn còn có chuyện, không có thời gian!”
Hừ lạnh một tiếng, Chu Phong để đồ trên mặt đất, sau đó cùng Phạm Chí Siêu tức giận rời đi.
Lúc này, trên hành lang chỉ còn lại Lâm Dật và Quách Lộ, cô bèn lên tiếng:
“Lâm tiên sinh, chuyện ngày đó thật sự xin lỗi, tôi đã ý thức được sai lầm của mình rồi, hy vọng ngài đừng tính toán với chúng tôi.”
Quách Lộ cúi đầu thật sâu với Lâm Dật, bởi vì bên trong mặc áo sơ mi nhỏ trễ ngực, nên có thể nhìn thấy một mảnh trắng bóng.
“Nếu như tôi mà tính toán thì cô bây giờ đã không xuất hiện ở đây rồi.” Lâm Dật nói:
“Nếu như không tin thì cô có thể đi xem tình huống của Ngụy gia.”
Thân thể Quách Lộ run lên, cô biết Lâm Dật có thực lực như vậy.
“Cám ơn Lâm tiên sinh, tôi thật sự xin lỗi vì hành động trước đó của mình.”
“Xin lỗi thì không cần đâu, tôi cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi như vậy, nhưng nếu còn có lần sau nữa thì các người tự giải quyết cho tốt đi.”
“Vâng vâng vâng, tuyệt đối sẽ không có lần sau.” Quách Lộ vui mừng nhướng mày, “Lâm tiên sinh, tôi cũng đã chuẩn bị xong cơm trưa rồi, cùng ăn một chút đi.”
“Được thôi, cũng đỡ phải đi ra ngoài.”
Vì biểu đạt thành ý xin lỗi của mình, Quách Lộ quả thực đã mua không ít đồ.
Mà trong lúc ăn cơm, cũng vô cùng chủ động, còn thiếu mỗi việc đút vào miệng cho Lâm Dật.
Dựa theo dáng vẻ của bữa cơm này thì chỉ cần Lâm Dật cho chút ám chỉ, hai người có thể sẽ phát sinh một số việc trong phòng làm việc.
Nửa giờ sau, Lâm Dật ăn cơm xong.
Thấy anh không có bất kỳ ý nghĩ gì, Quách Lộ đành thu dọn đồ đạc, lưu luyến rời đi.
Reng reng reng _ _
Sau khi cơm nước no nê, điện thoại của Lâm Dật vang lên, là Vương Oánh gọi tới.
“Ăn cơm trưa chưa?”
“Vừa mới ăn xong, chuẩn bị nghỉ trưa.” Lâm Dật nói: “Phía bên chị đã ăn xong chưa?”
“Đều ăn xong rồi.” Vương Oánh quyến rũ nói: “Chị đang mở một phòng tại khách sạn chuẩn bị vận động để tiêu hóa một chút.”
“Đi khách sạn mướn phòng để tiêu hóa, ý kiến này rất tốt.”
“Nhưng một người vận động không hiệu quả không bằng hai người, em nói xem nên làm sao bây giờ đây.”
“Còn có thể làm sao được nữa, chờ em.”
“Khách sạn Tứ Hải, phòng 409.”
Lâm Dật cười cười, sau đó cúp điện thoại, đây không phải là khách sạn mà mình đang ở sao.
Sau khi rời khỏi văn phòng, Lâm Dật về tới khách sạn.
Đến cửa phòng 409, phát hiện cửa phòng đang khép hờ, phòng vệ sinh còn có tiếng nước chảy ào ào.
Từ bên ngoài liền có thể nhìn đến bóng hình yểu điệu xinh đẹp của Vương Oánh.
“Giữa ban ngày, tắm rửa thế mà lại không đóng cửa, lá gan của chị đúng thật là lớn nha.”
Lâm Dật mở cửa phòng tắm, Vương Oánh ở bên trong không mảnh vải che thân, thấy ánh mắt của Lâm Dật cũng không để ý.
“Nếu như không có chút lá gan đó, chị cũng không dám tới tìm em vận động nha.”
Vương Oánh lau những giọt nước trên người rồi nói:
“Đã qua thời gian dài như vậy, em vẫn chưa bắt được Kỷ tổng, nếu mà là chị thì đã muốn đến chết rồi.”
“Nếu đã muốn vậy thì đừng đợi nữa, làm chuyện làm chính đi.”
Nói xong, Lâm Dật đi vào phòng tắm, bế Vương Oánh rồi ném tới trên giường lớn.
Trên mặt Vương Oánh là từng tầng đỏ ửng say lòng người, nhưng vẫn kiên trì nói:
“Em đây không phải là muốn chị phản bội Kỷ tổng sao, chị cũng không thể làm mấy loại chuyện như này được.”
“Vậy thì chỉ cứ nhìn, đừng làm cái gì cả.”
“Tên khốn nạn nhà em, nếu để cho chị mặc kệ tất cả, không phải là muốn mạng già này của chị sao.”
“Chị không phải sợ có lỗi với cô ấy sao.”
“Mặc kệ, mặc kệ, xin lỗi cũng xin lỗi rồi, không ai cản được chị đâu!”
Nói xong, Vương Oánh nhào tới Lâm Dật như hổ xuống núi.
(Đây đã được tỉnh lược 1 triệu chữ...)
------
Dịch: MBMH Translate