Chương 1399: Phải Rèn Luyện Thân Thể Nhiều.
Chương 1399: Phải Rèn Luyện Thân Thể Nhiều.
Hơn bốn giờ chiều, Vương Oánh uể oải nằm lì ở trên giường, giống như một bãi bùn nhão vậy.
“Sớm biết mà thư thái như vậy, chị chắc chắn sẽ không đành lòng trong thời gian dài như thế.”
Vương Oánh trở mình, tiếp tục nằm sấp.
Lâm Dật cười cười, “Chị xác định không muốn nhanh một chút, tụ họp với bọn người Cảnh Tuấn Huy sao?”
“Sau khi cơm trưa xong, chị đã xin nghỉ với Cảnh tổng, nói có việc cần về Trung Hải trước. Nếu không chị mất tích một buổi chiều như này, chắc chắn sẽ đến tìm chị, sao có thể làm việc được.”
“Nghĩ đúng là chu đáo.”
“Thông đồng với người đàn ông của tổng giám đốc là chuyện cần có kỹ thuật, không cẩn thận mà được sao.” Vương Oánh nói:
“Tổng giám đốc cũng thật là, tảng mỡ dày như vậy để đó mà không ăn, thật sự là phung phí của trời. Nếu mà là chị thì chắc chắn sẽ không thèm đi làm nữa.”
Lâm Dật vỗ mông Vương Oánh.
“Đừng có mà không biết xấu hổ nữa, mau dậy đi, đi ăn một chút gì đó. Thích vỗ tay không chỉ có là khảo nghiệm với kỹ thuật mà thể lực tiêu hao cũng không nhỏ, em cũng đói bụng rồi.”
“Sớm như vậy mà đã đói bụng?” Vương Oánh nói: “Em gần đây có phải là không tập thể dục không?”
Lâm Dật lại đi tới vỗ một cái, “Sao chị không nói mình như cái động không đáy đi.”
Vương Oánh cười hắc hắc, lông mày mang theo cười.
“Có thể là nín thời gian quá lâu, em không nên tưới chút nước sao, chút đạo lý này cũng không hiểu. Chị thấy em chính là không có việc gì.”
“Đất khô quả thực nên tưới nhiều nước, nhưng sao em lại cảm thấy nước của chị còn nhiều hơn em? Thiếu chút nữa đã nhấn chìm em rồi.”
“Ha ha...”
Vương Oánh cười ha hả, trước người dao động lắc một cái, nói:
“Nhưng mà em đúng là nên chú ý bảo dưỡng, hiện tại còn nhìn không ra cái gì, chờ sau khi mấy người phụ nữ bên cạnh anh đều đến hơn ba mươi tuổi, cẩn thận bị móc rỗng.”
“Chậc chậc chậc...”
Lâm Dật sờ cằm, “Đây đúng thật là một vấn đề đáng để tính kỹ.”
“Hắc hắc...”
Vương Oánh bò lên từ trên giường, giúp Lâm Dật tìm quần áo.
“Em không phải đói bụng sao, đi ăn cơm thôi, bị em truyền nhiễm nên chị cũng có chút đói bụng rồi.”
Sau đó, hai người mặc quần áo tử tế, tìm một quán đơn ăn chút đồ.
Vương Oánh cũng không có ý định rời đi, sau khi ăn xong lại về khách sạn, chuẩn bị một trận thứ hai.
...
Qua hơn một tháng, hạng mục chip của tập đoàn Lăng Vân đã được đưa và chương trình.
Ngoài ra, nghiệp vụ điện thoại di động của tập đoàn Lăng Vân cũng đã mở rộng ra quy mô lớn, cũng thành lập một công xưởng lắp ráp giai đoạn hai tại huyện Đông Tam.
Điều làm cho Lâm Dật cảm thấy vui mừng nhất là, nghiệp vụ Chip và điện thoại di động được mở rộng.
Cùng với đó bốn nhà xí nghiệp chất bán dẫn cũng ký hợp đồng với huyện Đông Tam, chuẩn bị chuyển vào khu công nghiệp mới.
Hơn ba mươi chiếc cần trục hình tháp đang làm việc, cảnh tượng như vậy đối với huyện Đông Tam mà nói, tuyệt đối là rất khó gặp.
Cũng vì nguyên nhân này mà trong một thời gian hơn một tháng ngắn ngủi, nhân khẩu đến huyện Đông Tam đã có thêm hơn hai ngàn người.
Đều là công nhân thi công, nhưng từ một mức độ nào đó cũng kích thích việc tiêu phí trong hiện.
Mà theo thời gian thì phát hiện con số này đang không ngừng tăng lên.
Trong đoạn thời gian này, Lâm Dật còn về Trung Hải một chuyến.
Tuy Kỷ Khuynh Nhan ngoài miệng không nói gì, nhưng đã nói bóng nói gió nhiều lần, vẻ mặt u oán.
Lâm Dật liền về Trung Hải, bồi cô mấy ngày.
Nhưng Lâm Dật cũng không có nặng bên này nhẹ bên kia, không chỉ có bồi Kỷ Khuynh Nhan, mà còn đi thăm Lương Nhược Hư, Lý Sở Hàm và Vương Oánh.
Làm người không thể quá ích kỷ, vẫn nên xử lý mọi chuyện công bằng mới tốt.
“Tiểu Lý, những tấm hình chụp được kia cứ giữ lại, đến lúc đó sẽ phát ra ngoài, tuyên truyền cho huyện Đông Tam một chút.”
Lý Khánh Khải đứng phía sau Lý Tự Cẩm, nhìn những bức ảnh trên máy tính của cô mà cảm khái không thôi.
“Tôi cảm giác, chờ những sau khi nhà máy này được xây dựng xong, kinh tế trong huyện gần như sẽ được hồi sinh.” Lý Tự Cẩm vui vẻ nói.
“Không kém bao nhiêu đâu.” Lý Khánh Khải nói:
“Chuyện này vừa mới chỉ bắt đầu thôi, đợi đến lúc những nhà máy này hoàn thành, công nhân đều đến đây. Nhân khẩu lưu động trong huyện sẽ càng lớn hơn, qua một thời gian khẳng định sẽ càng ngày càng tốt, thật là chờ mong ngày này mà.”
“Hả? Sao anh Lâm lại rầu rĩ không vui?”
Lý Tự Cẩm đang biên soạn tư liệu về xóa đói giảm nghèo thì nhìn thấy Lâm Dật vẫn luôn không thay đổi sắc mặt mà nhìn chằm chằm vào máy tính, không biết đang suy nghĩ gì.
“Tôi có rầu rĩ không vui sao?”
“Đều viết lên mặt kìa.” Lý Tự Cẩm nói:
“Chúng ta đang cách mục tiêu thoát khỏi nghèo khó càng ngày càng gần, hẳn là phải nên vui vẻ mới đúng nha.”
“Quả thực là một việc đáng cao hứng, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì phát triển sẽ càng ngày càng không cân đối. Tôi đang tự hỏi chuyện này, phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này mới được.”
“Phát triển không cân đối sao?”
Lời của Lâm Dật khiến cho vẻ mặt của hai người đều trở nên nghiêm túc, Lý Khánh Khải nói:
“Cậu nói tôi nghe một chút xem đã xảy ra chuyện gì.”
“Công xưởng bắt đầu xây dựng, tiếp nhận thêm công nhân gia nhập, quả thật có thể gia tăng tính lưu động nhân khẩu trong huyện, có tác dụng kích thích tiêu phí. Người được lợi ích từ đó đều là người trong huyện thành, người ở dưới thôn trấn, ngoài ra còn có càng nhiều dân chúng nghèo khổ. Cho dù bình quân thu nhập sẽ ngày càng tăng lên, nhưng nếu cứ phát triển như này thì giàu và nghèo sẽ chênh lệch càng lúc càng lớn. Tôi cảm thấy như vậy không tốt lắm.”
Lời của Lâm Dật như cảnh tỉnh, như một gáo nước lạnh kéo hai người về hiện thực.
Nếu như chỉ vì để ứng phó công việc, đương nhiên là không cần chú ý đến những vấn đề này.
Nhưng ba người bọn họ, đều rất có tinh thần trách nhiệm, hy vọng mỗi một người dân của huyện Đông Tam đều triệt để thoát khỏi nghèo khó, cho nên đây là một vấn đề đáng để suy nghĩ sâu xa vấn đề.
“Tôi vẫn đang làm chuyện này, chuyện tưới tiêu và chống lũ đều đã hoàn thành, hẳn là sẽ không xảy ra tình huống như những năm qua.” Lý Khánh Khải nói.
“Nhưng vấn đề là, cho dù có tăng thu nhập thì cũng có hạn, bọn họ vẫn phải sống ở dưới tầng thấp nhất của xã hội.”
“Đây là chuyện không còn cách nào khác, những người ở lại trong làng kia không có bất kỳ kỹ năng gì cả, trồng trọt là phương thức sinh tồn duy nhất. Chúng ta cũng chỉ có thể cố gắng đi làm, về phần có thể làm đến mức nào thì phải xem ý trời rồi.”
“Nói như thế không sai, nhưng nếu như có thể thì vẫn nên nghĩ một chút biện pháp.”
Lý Khánh Khải và Lý Tự Cẩm nhìn về phía Lâm Dật, nói:
“Cậu có nhiều ý kiến, nói một chút về suy nghĩ của cậu đi.”
“Tôi cảm thấy cần phải cải tạo lại đất.” Lâm Dật nói:
“Cải thiện môi trường đất đai, gia tăng sản lượng cây nông nghiệp, trồng một số giống cải tiến, nâng cao sản lượng và chất lượng, lợi nhuận ở giữa cũng sẽ tăng lên. Cứ như vậy thì người phía dưới thôn trấn sẽ có thể có được điều kiện cuộc sống tốt hơn, chúng ta cũng coi như là đạt được mục đích.”
Lý Khánh Khải từ chối cho ý kiến gật đầu, “Cậu nói cũng đúng, nhưng khu vực Duyên Hải này không được, phải đến Băng Thành phía Đông Bắc, chỗ đó có viện nghiên cứu nông nghiệp lớn nhất Trung Quốc, có thể tới đó thử xem.”
“Tôi cũng có ý nghĩ này.”
Reng reng reng...
Ngay tại lúc ba người đang nói chuyện, điện thoại của Lý Khánh Khải bỗng nhiên vang lên.
“Uy, Vương bí thư.”
“Anh và Lâm Dật đến phòng làm việc của tôi một chuyến.”
------
Dịch: MBMH Translate