Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1436 - Chương 1434: Chị Thích Tấm Gương, Anh Ấy Thích Bệ Cửa Sổ

Chương 1434: Chị Thích Tấm Gương, Anh Ấy Thích Bệ Cửa Sổ
Chương 1434: Chị Thích Tấm Gương, Anh Ấy Thích Bệ Cửa Sổ
Chương 1434: Chị Thích Tấm Gương, Anh Ấy Thích Bệ Cửa Sổ




Nhìn thấy Lâm Dật, Uông Đình và Lý Tự Cẩm đều trừng mắt, đầu ong ong, giống như bị búa đập một cái.

Người vẫn luôn cùng làm việc sớm chiều với bọn họ lại là Lâm thiếu rất có danh tiếng tại Trung Hải, thậm chí danh tiếng còn vượt qua cả Tần Hán?

Tin tức này đối với Lý Tự Cẩm và Uông Đình mà nói đúng là quá mức rung động, trong lúc nhất thời còn không có kịp phản ứng lại.

“Thật hay giả vậy, nếu như anh ta thật sự có tiền như vậy, sao còn đến huyện Đông Tam giúp đỡ người nghèo a!”

Đả kích từ chuyện này đối với Uông Đình mà nói đúng là có chút lớn, hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận nổi.

Người mà mình luôn chửi bới, lại là phú nhị đại lợi hại như vậy. Loại chuyện này mà đổi được thành người nào cũng đều không có cách nào tiếp nhận được.

“Cậu nhìn phản ứng hiện trường kia, hẳn là sẽ không sai đâu.” Lý Tự Cẩm nói.

“Tớ cảm thấy, vừa rồi bảo cậu theo đuổi anh ta, hoàn toàn là một quyết định sai lầm.” Uông Đình nói:

“Người phụ nữ dáng người cao gầy kia, hẳn là bạn gái của anh ấy, lớn lên như tiên nữ, nhìn bộ ngực kia xem, nhìn đôi chân kia xem. Ngay cả một người phụ nữ như tớ cũng cảm thấy ghen tị muốn chết.”

“Anh Lâm lớn lên đẹp trai còn có tiền, cũng thông minh, lấy điều kiện của anh ấy tìm dạng bạn gái như này cũng coi như là bình thường đi.”

“Được rồi, cậu tìm chỗ ngồi trước đi, hiện tại người đều đã đến đủ, tớ cũng phải đi chuẩn bị một chút, đừng quên cổ vũ cho tớ đó.”

“Ừm.”

Uông Đình chuẩn bị một chút, đi về phía đội xe NCF, nhưng chủ yếu nhất, vẫn là đi tìm Lâm Dật.

“Anh chính là Lâm thiếu Trung Hải?”

Nhìn thấy Uông Đình, Lâm Dật lúc này mới nhớ tới, cô ấy cũng đến Trung Hải để tham gia trận đấu.

“Tôi nói không phải thì cô sẽ tin sao?”

“Tin cái quỷ.”

“Vậy cô còn hỏi, thiểu năng trí tuệ à?”

“Anh!”

Uông Đình hừ lạnh một tiếng, vốn định muốn phản bác, nhưng nghĩ đến thân phận của Lâm Dật, lại nhịn tất cả trở về.

“Đừng tưởng rằng có tiền thì có thể phách lối, tôi nói cho anh biết, đôi xe chúng tôi có cao thủ, có thể dễ dàng đánh bại các người.”

“Cô gái, cô là người bên Dư Hàng phái tới để khiêu khích à.” Cao Tông Nguyên nói.

“Không phải, chỉ là tới nhắc nhở các người một chút, thứ nhất chắc chắn là không có phần của các người, vẫn nên tranh thủ giành hạng hai với Quảng Châu đi.”

“Anh Lâm, đây là không để anh vào mắt a.” Bọn người Cao Tông Nguyên vừa cười vừa nói.

“Bởi vì chúng tôi có thực lực như vậy!”

Người nói chuyện không phải là Uông Đình, là hai nam nhân đối diện đang đi tới.

Bên trong có một người rất trẻ, hơn hai mươi tuổi, mặc đồng phục lái xe chuyên nghiệp, tóc ngắn rẽ ngôi giữa, phối hợp với đồ đua xe trên người, nhìn thấy còn có mấy phần đẹp trai.

Mà người đàn ông trung niên bên cạnh cũng mặc đồng phục đua xe, nhưng lại không tinh xảo như vậy.

Trên cằm để râu, trong miệng ngậm điếu thuốc, mang đến cho người ta một loại cảm giác rất tùy ý.

“Anh Minh, anh đã đến.” Uông Đình nói.

Người đàn ông tuổi trẻ tên Ngô Khải Minh, là đội trưởng NCF Dư Hàng.

Mà người đàn ông trung niên tên là Chu Chí Bằng, là người mà Ngô Khải Minh mới chiêu mộ.

Năm ngoái vừa mới cầm chức vô địch giải đua xe cả nước, năm nay liền đến offline vơ vét tiền thưởng.

Ngô Khải Minh gật gật đầu, “Nhàn rỗi không chuyện gì, nên tới thăm hỏi Tần thiếu một chút, đừng ở bởi vì chuyện lấy được hạng hai mà tức giận, như vậy sẽ không tốt.”

“Tôi biết người tên Chu Chí Bằng này, nếu như bảo tôi so với anh ta, khẳng định là không được.” Tần Hán nói:

“Nhưng lão Lâm chúng tôi đã tới, các người nên té ra chỗ khác đi.”

Ngô Khải Minh nhìn Lâm Dật, sau đó đưa tay ra.

“Lần đầu gặp mặt, lại dùng phương thức như vậy, khiến cho tôi có chút ngượng ngùng.”

“Không có việc gì phải ngượng ngùng cả.” Lâm Dật nói:

“Dựa theo quy tắc bên này của chúng tôi thì người phải thua đốt xe, cũng không có vấn đề gì đúng không.”

Ngô Khải Minh và Uông Đình đều thay đổi sắc mặt, người Trung Hải chơi như này có phải là có chút quá độc ác rồi hay không?

“Nếu như các người không nỡ cũng không sao cả, dù sao đây cũng là quy tắc bên trong của Trung Hải chúng tôi.”

Khúc Huyên Hách đứng ở một bên âm thầm líu lưỡi.

Cách chơi của cấp bậc phú hào như đại ca quả là không giống với người thường.

Trâu bò!

Lấy giá thành của cải tiến, một chiếc ít nhất cũng phải mấy triệu, nếu như đốt đi vậy chẳng phải sẽ mất mấy chục triệu sao!

“Chỉ là xe mấy triệu xe mà thôi, có gì mà không bỏ được, chúng tôi vẫn có chút tiền ấy.” Ngô Khải Minh nhún vai nói:

“Huống hồ lần tranh tài này, chúng tôi nhất định sẽ giành được hạng 1, các người mới là người cần chuẩn bị xăng trước, đợi lát nữa sẽ có thể đốt lửa trại rồi.”

“Vậy chúng ta cứ rửa mắt mà đợi đi.”

Ngô Khải Minh mang theo Chu Chí Bằng quay người rời đi, Uông Đình nhìn Lâm Dật một chút.

“Anh đúng là đến chết vẫn sĩ diện, thủ pháp còn không bằng tôi, thế mà còn khiêu chiến với anh Bằng?”

“Tôi mẹ nó cơ ngực còn đầy đặn hơn cô, tôi có chỗ nào không bằng cô sao?”

“Anh có ý gì, đánh người không đánh mặt, mắng người không vạch khuyết điểm, ngay cả chút đạo lý này mà anh cũng không hiểu sao!” Uông Đình tức giận, “Tôi biết rõ kỹ thuật của anh Bằng, anh cứ đợi mà đốt xe đi!”

Uông Đình quay đầu rời đi, mấy người Lâm Dật cũng lần lượt đem xe chạy đến trên đường đua.

Dựa theo quy định tranh tài, mỗi đội xe phái ra mười tuyển thủ dự thi, áp dụng hình thức tích điểm theo hệ thống để phân thắng thua sau cùng.

Rất nhanh, người của ba đội xe lần lượt vào vị trí trên đường đua, chuẩn bị lần cuối cho trận đấu.

“Người anh em, xe đã được đổi rồi đúng không.”

Chu Chí Bằng bên cạnh, một tay cầm tay lái, một tay cầm điếu thuốc, cười ha hả, nói.

“Vẫn rất chuyên nghiệp, như vậy mà cũng có thể nhìn ra.”

“Cho dù nói thế nào, tôi cũng là nhà vô địch giải đấu quốc gia, chút nhãn lực ấy vẫn phải có.” Chu Chí Bằng gảy khói thuốc, nói:

“Nhưng so sánh ra thì cậu lại không chuyên nghiệp như thế.”

“Sao lại nói vậy?”

“Nhìn xe này của cậu liền biết chồng chất không ít tiền, linh kiện đều là mua loại tốt nhất, nhưng dạng này không dùng được a.” Chu Bằng nói:

“Cũng không phải là cứ dùng linh kiện cải tiến tốt nhất là có thể chạy nhanh nhất, xe cải tiến coi trọng chuyện phối hợp và điều dưỡng. Cậu đúng là người ngoài nghề mà.”

“Tôi hiểu ý của anh, nhưng tôi có nhiều tiền xài không hết, nên chơi xe cải tiến đương nhiên đều muốn mua loại tốt nhất. Nếu không giữ lấy tiền làm gì, để viếng mồ sao?”

Chu Chí Bằng:???

Cậu mẹ nó cũng quá đánh người mặt khác rồi!

“Ha ha, đừng có gấp, đợi lát nữa tôi sẽ để cho cậu cảm thụ một chút, cảm giác đốt tiền là tư vị gì.”

“Vậy thì thật sự cảm ơn ngài.”

Đúng lúc này, âm thanh từ đài phát thanh trong trường đua xe vang lên.

“Giải thi đấu đua xe đầu tiên hiện tại bắt đầu, mời các vị tuyển thủ chuẩn bị sẵn sàng!”

Rầm rầm rầm...

Rầm rầm rầm...

Rầm rầm rầm...

Tiếng phát thanh vừa dứt, 30 chiếc xe phát ra tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, kích thích adrenalin của nam nữ có mặt tại hiện trường.

Cả đám vô cùng nhiệt tình, phất cờ hò reo, tràng diện đã mất đi khống chế.

Kỷ Khuynh Nhan và Hà Viện Viện ngồi cùng một chỗ, nhíu mày.

“Chỉ là một trận đua xe, có đến mức hưng phấn như vậy không, thật không hiểu nổi những người này.”

“Đây là sở thích cá nhân, chị không thể dùng quan niệm của mình để nhìn những người khác được.” Hà Viện Viện nói:

“Giống như chị thích tấm gương, anh ấy thích bệ cửa sổ vậy.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment