Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1470 - Chương 1468: Con Gái Đông Bắc Uy Vũ!

Chương 1468: Con Gái Đông Bắc Uy Vũ!
Chương 1468: Con Gái Đông Bắc Uy Vũ!
Chương 1468: Con Gái Đông Bắc Uy Vũ!




“Người, người thân tới?”

Tóc tai An Ninh bù xù, tâm trạng tựa như nhấn phải nút tạm dừng, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

“Dì cả của cô tửu lượng không tốt, buổi tối hôm qua ra một giường máu, hiện tại đã hiểu chuyện gì xảy ra chưa?”

An Ninh nuốt nước miếng, không khí trong phòng hết sức khó xử.

Bởi vì cô đã tính qua, thời gian hình như là đến trước thời hạn hai ngày.

Sai sót nằm trong phạm vi cho phép, cộng với hôm qua lại uống nhiều rượu như vậy, cho nên...

An Ninh lặng lẽ chui lại vào ổ chăn, nhìn những vết máu khác thường kia, xấu hổ đến mức không còn mặt mũi.

“Chị gái, đừng như con chim cút nữa, trốn ở trong chăn làm cái gì chứ?”

“Thật, thật sự xin lỗi, là tôi đã hiểu lầm anh.”

“Tinh thần của cô đúng là không quá bình thường mà, tôi đã nói rõ ràng với cô rồi, cup C không phải là gu của tôi, thế mà còn nghĩ sang phương diện kia. Thật sự không biết cô đang nghĩ cái gì nữa.”

Lâm Dật vừa mặc quần áo vừa nói:

“Phẩm vị của tôi cũng không kém như vậy a.”

Sau khi biết rõ Lâm Dật không làm gì mình, nhưng An Ninh cũng không có ý định phản bác.

Chuyện hôm nay thực sự quá mất mặt.

“Tôi đã biết sai, tôi cũng rất yên tâm về anh, nếu không cũng không có khả năng uống nhiều như vậy.”

“Nào chỉ là nhiều, cô nôn đầy cả người, thiếu chút nữa đã khiến cho tôi nôn theo luôn rồi.” Lâm Dật nói:

“Hơn nữa, không chỉ có nôn trên người tôi, mà trên điện thoại di động cũng đều là đồ mà cô nôn ra. Lợi hại nhất là, sau khi cô nôn, điện thoại di động của tôi trực tiếp bị chập. Tôi đã suy nghĩ một đêm, rốt cuộc cô nôn rượu hay là axit clohydric trong dạ dày vậy.”

“Chúng ta có thể không nói chuyện này nữa hay không, tôi cũng đã giải thích với anh rồi.” An Ninh nhỏ giọng nói.

“Được được được, đổi đề tài, dù sao cũng là uống rượu với tôi, tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này.”

Sau khi mặc quần áo tử tế vào, Lâm Dật đưa quần áo cho An Ninh.

“Nhanh mặc quần áo vào đi, đã hơn mười giờ rồi, tôi đã đói muốn chết.”

An Ninh lặng lẽ cầm quần áo lên, làm việc trái với lương tâm, cũng không dám nói nhiều trước mặt Lâm Dật.

“Vậy, tôi có thể nhờ anh một việc hay không?”

“Chuyện gì?”

“Chuyện kia...” An Ninh ấp úng một hồi lâu.

“Tôi tính toán sai thời gian, trước thời hạn hai ngày, anh có thể giúp tôi mua cái đó hay không...”

“Ngạch...”

Loại chuyện máu chó này thế mà lại xảy ra ở trên người mình?

“Cô cảm thấy, để cho một người đàn ông như tôi đây đi mua loại đồ vật đó có thích hợp không?”

“Tôi biết là rất không thích hợp, nhưng tôi cũng không có cách nào khác a, với trạng thái này căn bản không thể nào xuống giường được.”

“Có thể dùng tạm giấy vệ sinh không?”

“Loại chuyện này sao có thể dùng giấy vệ sinh được!”

Lâm Dật gật gù suy nghĩ kỹ một hồi.

Cảm thấy phương pháp dùng giấy vệ sinh cũng có chút khó chịu.

“Tôi có đệm giày, nếu không thì cô thử một chút đi, cảm thấy chúng đều có kích thước tương tự nhau, thuần nhập khẩu, đặc biệt hút mồ hôi...”

An Ninh:…

“Anh cảm thấy dùng đệm giày phù hợp sao, tôi thật sự muốn cho anh một đá.”

An Ninh nổi giận trong bụng.

Cô có thể chịu được phương pháp dùng giấy vệ sinh, nhưng chuyện đệm giày này thì thật sự không nhịn được.

Sau khi dùng xong buổi sáng, có lẽ buổi chiều mình phải đến khoa phụ khoa xem bệnh.

Nhưng sau cùng, An Ninh vẫn cố chịu.

Không còn cách nào khác, do bản thân đuối lý.

“Anh mau giúp nghĩ chút biện pháp đi, với trạng thái này thì tôi thật sự không có cách nào xuống giường được, cảm giác động một cái là như muốn sụp đổ.”

“Chờ xem, tôi sẽ nghĩ chút biện pháp.”

Bị buộc bất đắc dĩ, Lâm Dật đi ra ngoài tìm nhân viên phục vụ, cho đối phương 100 tệ, để cô ấy đi mua dùm, về phần số tiền còn lại coi như là tiền boa.

Ước chừng nửa giờ sau, An Ninh mặc quần áo xong rồi xuống giường.

Nhưng lúc đối mặt với Lâm Dật vẫn cảm thấy thấp một đầu.

Lúc nói chuyện cũng không còn vẻ nóng nảy như lúc sáng nữa.

“Vậy, hai chúng ta đi ăn cơm trước, đợi lát nữa tôi sẽ mua điện thoại di động cho anh.”

“Xem ra cô còn có chút lương tâm.”

“Tôi còn có chuyện này muốn hỏi anh.”

“Chuyện gì?”

“Hôm qua là cậu thay quần áo cho tôi sao?”

“Cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi không có hứng thú làm chuyện này lắm.”

An Ninh nhẹ nhàng thở ra.

Cô cảm thấy người được lòng phụ nữ giống như Lâm Dật, hẳn là sẽ không nói dối mấy chuyện như này.

“Áo lót thì không nói, nhưng bên dưới thì một chút ý tứ cũng không có. Dù sao cô cùng là một người trưởng thành thế mà còn mặc đồ lót vịt vàng, cô đúng thật sự là rất được đó nha.”

Hả?

Vẻ mặt của An Ninh dần trở nên mất tự nhiên.

“Anh không phải nói không thay quần áo cho tôi sao!”

“Nhân viên phục vụ thay, tôi ở bên cạnh nhìn thấy.”

An Ninh:…

An Ninh che mặt, cảm thấy mặt mũi đời này dường như đều bị vứt sạch trong đêm qua.

“Đi ăn cơm thôi, hai ta cứ quên việc này đi, sau này không được ai nhắc lại nữa.”

“Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không nhắc lại.” Lâm Dật nói:

“Thế mà lại bận rộn một đêm với một người cup C. Nếu để cho bạn bè Trung Hải của tôi biết, nhất định sẽ cười chết tôi.”

“Đúng, đúng vậy, là tôi không xứng, nhanh đi ăn cơm thôi!”

An Ninh lôi kéo Lâm Dật, bước nhanh ra khỏi khách sạn.

Mà tại lúc tính tiền, lại bị bạo kích, bởi vì trên giường đơn có vết máu, nên phải bồi thêm tiền ngoài định mức.

Tuy ánh nắng bên ngoài rất tươi sáng, nhưng nghĩ đến ánh mắt của nhân viên phục vụ lúc tính tiền, An Ninh thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Bên ngoài quán bar, hai người tìm một cửa hàng ăn sáng, ăn một chút bánh bao, xem như đã giải quyết chuyện bữa sáng.

Sau đó An Ninh đưa Lâm Dật đến một cửa hàng điện thoại di động, mua một chiếc điện thoại mới. Chuyện này mới coi như là kết thúc.

“Tôi hiện tại muốn quay về viện, cô cũng không cần gọi điện bàn bạc với Trần viện trưởng làm gì. Tôi cũng không phải là nhân vật quan trọng gì cả, không cần thiết phải long trọng như vậy, đi làm chuyện của cô đi.”

“Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, không được nhắc đến chuyện này nữa, sao anh lại nhắc tới nó rồi.” An Ninh oán giận nói.

“Tôi nói cái gì, không phải chính cô nói rằng mấy ngày nay không đến viện, muốn tìm những người khác tiếp đãi tôi sao.”

“Tôi làm vậy không phải là bởi vì...”

An Ninh muốn nói lại thôi, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào.

“Tôi hiểu mà.”

Lâm Dật bất đắc dĩ lắc đầu, “Đáng thương a, nhìn thì tưởng là người từng trải nhưng lại chưa hưởng thụ qua khoái lạc khi làm việc đó. Tôi cũng cảm thấy đáng tiếc thay cho cô.”

“Tôi mới không tầm thường như vậy, cắt.” An Ninh vừa lái xe vừa nói:

“Hơn nữa anh cũng đừng có mà xem thường tôi, làm như tôi là người chưa thấy qua việc đời không bằng.”

“Làm người trưởng thành mà không chưa trải qua loại chuyện này, cô đương nhiên là không thể hiểu được sự khoái lạc này, nói cô chưa thấy qua việc đời cũng không sai gì hết.”

“Chẳng lẽ anh biết sao?”

“Không phải vậy thì sao.”

“Nhưng loại khoái lạc này chỉ là ý nghĩ chủ quan của anh, chỉ có thể đại biểu cho chính anh, hoặc là đại biểu cho đàn ông, không có quan hệ gì với phụ nữ chúng tôi cả.”

“Loại chuyện này cần hai người phối hợp với nhau, sao có thể không có quan hệ gì được?”

Phía trước là đèn đỏ, An Ninh dừng xe lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Dật.

“Vậy thì tôi muốn hỏi một chút, một người ở trên như anh làm sao có thể hiểu được vui vẻ của người ở dưới vậy?”

Lâm Dật:???

Ngọa tào!

Đây là loại ngôn ngữ hổ báo gì vậy!

Phụ nữ Đông Bắc đúng là uy vũ!

Logic max điểm!

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment