Chương 1469: Chuyện Đột Xuất.
Chương 1469: Chuyện Đột Xuất.
"Trâu bò trâu bò."
Lâm Dật giơ ngón tay cái lên, "Là do tôi nghỉ một mặt rồi."
"Biết là được rồi." An Ninh nói:
"Nói đạo lý thì có thể, nhưng chuyện này phải dựa trên quan điểm khoa học, không thể chủ quan đánh giá được."
"Dạ dạ dạ, đã học được."
Lâm Dật miệng nói hàm hồ, ánh mắt luôn liếc nhìn trên dưới người An Ninh.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy cô gái Đông Bắc có sức hấp dẫn.
Mặc dù mát mẻ và ngổ ngáo này cũng đã từng nhìn thấy ở trên người Lương Nhược Hư. Nhưng nó vẫn kém thú vị hơn một chút so với An Ninh người Đông Bắc.
Cô gái này thật sự rất thú vị.
Leng keng leng keng ——
Điện thoại của An Ninh vào lúc này vang lên.
"Mẹ."
"Làm sao, buổi tối hôm qua lúc gọi điện thoại cho con không phải còn rất tốt sao."
"Mẹ đừng có lo, con bây giờ liền đi qua."
Bầu không khi vui vẻ bên trong xe bởi vì một cú điện thoại của An Ninh mà trở nên nghiêm túc trầm muộn, thậm chí là có chút khẩn trương.
"Xảy ra chuyện gì."
"Cha tôi bị đau tim, đang được đưa đến bệnh viện."
Trong lúc vội vàng, An Ninh cũng không hề hỏi dò ý kiến của Lâm Dật, ở ngã tư tiếp theo quay đầu lại, lái xe về hướng bệnh viện.
"Trước khi phát bệnh có chịu kích thích gì không?"
Là một bác sĩ chuyên môn, hơn nữa còn là bác sĩ phẫu thuật tim mạch, Lâm Dật hiểu rất rõ về bệnh nhồi máu cơ tim.
Mặc dù có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến, nhưng nhìn chung kích thích từ bên ngoài là nguyên nhân phổ biến nhất.
"Mẹ tôi nói, vừa nãy có một đám người đến nhà tôi nói muốn tìm tôi, làm bạn của bọn họ bị thương. Họ yêu cầu 200 ngàn tiền thuốc thang, nếu không sẽ gọi cảnh sát."
Lâm Dật cau mày, trong nháy mắt đã hiểu được nguyên do.
"Chắc là người của Tôn Mãn Gia."
"Rất có thể, mẹ tôi nói là một đám lưu manh." An Ninh nói:
"Cha tôi trước đó đi lính hơn mười năm, lại thêm ông là người Đông Bắc thuần chủng, tính tình cũng không tốt lắm liền cùng với bọn họ cãi nhau. Cuối cùng tức giận đến mức đau tim, những người kia thấy sự tình không tốt liền bỏ chạy mất."
"Đúng là bọn họ rồi." Lâm Dật một chống đầu nói:
"Cô lái nhanh lên, tranh thủ đến bệnh viện sớm một chút."
"Đúng rồi, anh không phải muốn đi tới viện sao? Tôi cũng không có cách nào tiễn anh rồi, ở ngã tư tôi thả anh xuống, anh đón xe đi."
Sau khi trải qua chuyện tối ngày hôm qua quan hệ giữa hai người trong lúc vô hình đã kéo gần thêm không ít.
Lúc nói chuyện, cũng không trang trọng như lúc trước đó nữa.
"Tôi trở lại cũng không có chuyện gì, vẫn là cùng cô đến bệnh viện." Lâm Dật nói:
"Hơn nữa chuyện này nguyên nhân đều là bắt nguồn từ tôi, về tình về lý tôi đều phải qua xem một chút."
"Không thể nói như vậy, chỉ là trùng hợp thôi, anh cũng không muốn phát sinh những chuyện như vậy."
"Không có chuyện gì, đưa tôi qua nhìn chút." Lâm Dật nói: "Mau lái xe đi."
"Ở chỗ này có giới hạn tốc độ, phía trước có camera."
"Đó là điểm dừng trái phép bên đường, không phải giới hạn tốc độ."
"Ồ."
"Không cần phải chờ đèn đỏ phía trước, máy quay hoạt động không tốt, vọt thẳng đi qua."
"Anh chắc chắn?"
"Cô cứ nghe tôi là được."
Dưới sự chỉ huy của Lâm Dật, An Ninh lái xe đến bệnh viện trực thuộc thứ hai của đại học y dược ở Băng Thành mất ít nhất mười phút, cũng đi tới trước phòng bệnh ICU.
Bởi vì đã từng làm việc ở bệnh viện, Lâm Dật biết rất rõ cửa vào phòng ICU, đây là nơi phức tạp nhất trong toàn bộ bệnh viện.
Trên ghế, trên đất, thậm chí là bệ cửa sổ với trong hành lang đều là người.
Có những người giàu có với của cải nổi bật, có những người nông dân đã làm nông suốt đời, còn có những người lao động bình thường và 996 động vật xã hội.
Tất cả loại người trong xã hội đều tụ tập lại với nhau, cảm xúc và tâm lý đều thống nhất một cách kỳ lạ, tất cả đều mặt mày ủ rũ, đừng nói là nụ cười, ngay cả nói cũng lười nói một câu.
Lúc ở bệnh viện Hoa Sơn, phòng ICU chính là nơi mà Lâm Dật không muốn tới nhất.
Tức giận quá bị đè nén.
Thậm chí cảm thấy được nếu như ở chỗ này lâu dài, tinh thần của mình cũng có khả năng bị vặn vẹo.
Sự xuất hiện của Lâm Dật với An Ninh cũng không hấp dẫn quá nhiều người chú ý, cho dù là trai xinh gái đẹp cũng không có ai có tâm tư nhìn nhiều.
Rất nhanh, ở cửa vào ICU đã nhìn thấy mẹ của An Ninh.
Mẹ của An Ninh tên là Lưu Quế Cầm, bà đã từng là nhân viên của công ty nhà nước, bà mặc một chiếc áo khoác bông màu đỏ, ở trên mặt của bà thậm chí còn có thể nhìn thấy một chút bóng hình của An Ninh.
"Con gái, con cuối cùng cũng đến rồi."
Nhìn thấy An Ninh, Lưu Quế Cầm trong lòng vốn đã khổ sở cũng không chịu nổi nữa.
Ôm lấy liền khóc lên.
"Mẹ, cha còn thế nào rồi."
"Con gái ..."
Lưu Quế Cầm nắm chặt quần áo của An Ninh, lau nước mắt, "Đã được đẩy vào rồi, tình hình như thế nào thì bác sĩ vẫn chưa nói."
"Mẹ đừng lo lắng." An Ninh an ủi nói:
"Đưa tới vẫn còn kịp, sẽ không sao đâu."
"Mẹ vừa nãy đã gọi điện thoại cho Chính Dương, nó cũng nói như vậy, nhưng mà mẹ vẫn thấy rất lo."
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." An Ninh ôm vai Lưu Quế Cầm an ủi:
"Với trình độ của nhị viện, vấn đề không lớn, yên tâm."
Trên thực tế, trong lòng cô cũng rất lo lắng, nhưng vào lúc này cô phải bình tĩnh nghĩ thoáng, nếu không sẽ không có ai chống đỡ được.
"Mẹ biết rồi."
Dưới sự thuyết phục của An Ninh, tâm trạng của Lưu Quế Cầm tốt hơn rất nhiều, bà lau khô nước mắt, nhưng như cũ là mặt buồn rười rượi.
Cũng là vào lúc này, Lưu Quế Cầm mới chú ý tới Lâm Dật ở bên cạnh An Ninh.
Cảm thấy chàng trai này còn đẹp hơn so với Nhiếp Chính Dương, cùng với con gái của mình đứng chung một chỗ cũng rất xứng đôi.
"Con gái, cậu này là?"
"Anh ấy tên là Lâm Dật, là khách ở trong viện của chúng con, con phụ trách tiếp đón anh ấy." An Ninh nói:
"Lúc con gọi điện thoại cho mẹ hai chúng con đang đi cùng nhau, nên mới cùng nhau tới đây."
"Ồ."
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Nhiếp Chính Dương mặc áo khoác trắng từ bên trong đi ra.
"Ninh Ninh, em rốt cuộc cũng đã tới, anh rất lo lắng khi không liên lạc được với em."
Ngày hôm qua vì tránh né Nhiếp Chính Dương, sau khi lên xe An Ninh liền đem điện thoại di động cúp nguồn.
Cho tới sáng sớm hôm nay mới khởi động máy lại.
"Hôm qua điện thoại của em bị hỏng, buổi sáng mới đi sửa lại được."
Lần nữa đối mặt với Nhiếp Chính Dương, tâm trạng của An Ninh rất phức tạp. Trong thời gian ngắn, không có cách nào khôi phục lại như lúc trước được.
"Vậy em tối ngày hôm qua ..."
Nhiếp Chính Dương muốn hỏi An Ninh tối ngày hôm qua đi đâu, nhưng nói được nửa câu ở cách đó không xa nhìn thấy Lâm Dật, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Anh tại sao lại ở đây!"
"Tôi tại sao không thể ở đây được?"
"Nhiếp Chính Dương, anh muốn làm cái gì!" An Ninh lạnh lùng nói.
"Anh ta không phải là khách ở trong viện của em sao? Như thế nào lại ở chỗ này."
"Em sáng nay đi đón anh ấy, chuẩn bị cùng nhau đến viện, trên đường có chuyện liền cùng nhau đi đến đây."
Nhiếp Chính Dương lạnh lùng liếc nhìn Lâm Dật.
"Chỗ này không còn việc của anh nữa, anh bây giờ có thể đi. Chuyện của bố vợ tôi, không cần anh phải quan tâm đến."
Lúc trước nếu như nghe thấy lời như vậy, An Ninh cũng sẽ cảm thấy không có gì, thậm chí còn cảm thấy bình thường.
Nhưng bây giờ, làm sao nghe lại không được tự nhiên cho lắm, cực kỳ không quen.
"Anh đúng là không biết phân biệt tốt xấu, nếu không phải có tôi, ngày hôm qua có thể đi ra ngoài được không cũng là vấn đề đấy." Lâm Dật nhàn nhạt nói.
------
Dịch: MBMH Translate