Chương 1470: Chuyển Biến Nguy Hiểm.
Chương 1470: Chuyển Biến Nguy Hiểm.
Nhiếp Chính Dương vẻ mặt quẫn bách, vừa nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, cũng cảm thấy tối tăm mặt mũi, ngay cả khí thế cũng giảm xuống.
"Đừng có mà tự mình dát vàng lên mặt mình, cho dù không có anh tôi cũng có thể đi ra ngoài."
"A a ... anh trâu bò anh lợi hại."
Thấy Lâm Dật nói như vậy, Nhiếp Chính Dương càng tức giận, nhưng vì thân phận của mình cũng không có cách nào nổi giận được.
"Chính Dương, các con đừng cãi nhau nữa." Lưu Quế Cầm nói:
"Có thể đi vào hỏi thăm tình hình thế nào rồi không."
"Cô à đừng lo lắng, con tới đây là để giải quyết chuyện này."
Khi đối mặt với Lưu Quế Cầm, Nhiếp Chính Dương ngược lại rất là khách khí, giống như là người cùng một nhà.
"Mau đi xem một chút, nếu không trong lòng cô cũng không yên tâm được."
"Bây giờ còn liền đi."
Nhiếp Chính Dương tiêu sái xoay người rời đi, trước khi rời đi còn không quên liếc mắt nhìn khinh bỉ Lâm Dật.
Mà Lưu Quế Cầm cũng lặng lẽ liếc mắt nhìn Lâm Dật, vẻ mặt có chút phức tạp, sau đó gọi An Ninh tới bên cạnh mình.
"Con gái, chàng trai tên Lâm Dật này không phải là khách của viện con sao? Có quen biết với Chính Dương à."
"Giữa bọn họ xảy ra chút chuyện không vui, nhưng mà đều đã giải quyết xong rồi, mẹ không cần để tâm tới đâu."
Lưu Quế Cầm nhìn An Ninh từ trên xuống dưới, nói:
"Con tối ngày hôm qua không về nhà, sáng sớm hôm nay lại ở cùng nhau, hai người các con không phải là ..."
"Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy!" An Ninh trợn mắt nhìn mẹ mình, "Kỳ kinh nguyệt của con tới, con có thể làm gì chứ!"
Nghe nói như thế, Lưu Quế Cầm yên tâm không ít.
"Nhưng mẹ thấy hai người các con có cái gì đó không ổn lắm. Mẹ cũng đã nói với con, con cũng đừng có chọn yêu những con bướm thiêu thân kia." Lưu Quế Cầm cảnh cáo nói:
"Nếu như thật xảy ra chuyện gì, mẹ xem con kết thúc như thế nào!"
Bị mẹ vừa nói xong, An Ninh lại nghĩ đến chuyện ngượng ngùng tối ngày hôm qua, khuôn mặt xinh đẹp đỏ như lửa đốt.
"Mẹ nghĩ nhiều rồi, con gái của mẹ là loại người như vậy sao."
"Dù sao nói mẹ cũng đã nói hết rồi, con cũng trưởng thành rồi, chính mình chú ý một chút."
"Yên tâm, trong lòng con hiểu rõ."
"Người nhà của An Quốc Hoa."
Lúc hai mẹ con đang nói chuyện, y tá trong phòng ICU đi ra nói.
"Đây, đây."
Lưu Quế Cầm với An Ninh vội vã đi tới, "Làm sao vậy cô ý tá."
"Tiền thuốc thang không đủ, đi nộp 50 ngàn tệ đi."
"Lúc tôi đến đã nộp 30 ngàn, nhanh như vậy đã hết rồi?"
Y tá gật đầu, "Tình hình của bệnh nhân vẫn chưa ổn định lại, trong tài khoản chỉ còn sót lại không tới một vạn tệ, hiện tại yêu cầu nộp bù. Nhưng tôi đề nghị các cô nên chuẩn bị kỹ hơn, có thể bù vào bất cứ lúc nào khi cần."
Tốc độ y tá nói rất nhanh, nói xong cũng xoay người trở về phòng bệnh ICU.
Thân thể Lưu Quế Cầm mềm nhũn, nếu không phải có An Ninh đỡ, bà có lẽ cũng đã ngã xuống đất không dậy nổi rồi.
Điều kiện gia đình An Ninh cũng không tệ lắm, có hai căn nhà ở Băng Thành, ba mẹ còn có một căn dưỡng lão. Mặc dù không có nhiều tiền mặt trong tay, nhưng cần vài trăm ngàn vẫn là không có vấn đề gì.
Nhưng y tá nói rằng tình hình vẫn chưa ổn định, điều này làm cho trái tim của bà lại treo lên.
"Mẹ, mẹ đừng nghe gió chính là mưa." An Ninh nói:
"ICU chính là giá này, mẹ ở chỗ ngày nghỉ ngơi một lát, con đi nộp tiền trước."
"Đi đi." Lưu Quế Cầm phất tay một cái, khí lực cả người cũng không còn.
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Dật trong lòng cũng không thoải mái.
Dù sao việc này cùng mình có quan hệ rất lớn.
"Cô ở lại, để tôi đi giúp cô đem tiền nộp."
"Không cần, chúng ta cùng đi." An Ninh vén mái tóc, "Mẹ tôi hùng hùng hổ hổ cả đời, cũng không có yếu ớt như vậy."
Sắp xếp cho Lưu Quế Cầm xong, hai người cùng nhau bước vào thang máy.
Hô ~~
Lúc thang máy đóng cửa lại, trong tích tắc An Ninh tựa ở một bên thang máy nặng nề thở phào, trong lòng đọng lại cảm xúc quá nặng nề.
Cô muốn tìm một chỗ không người, giải tỏa áp lực của mình.
"Cô đừng sợ, ít nhất bây giờ cũng không sao." Lâm Dật nói:
"Đợi lát nữa bác sĩ ra rồi, xem bọn họ nói thế nào."
Vào lúc này, bác sĩ còn bắt nộp tiền, nói rõ muốn cứu phải ra sức. Nếu không liền trực tiếp để người nhà đặt trước một giường trong lò hỏa táng.
Theo quan điểm của Lâm Dật, tình hình bây giờ vẫn trong phạm vi có thể kiểm soát được, vấn đề không lớn, không cần tới mình hỗ trợ.
Dù sao trình độ của bệnh viện thứ hai của đại học y dược cũng không kém.
"Đám người kia thực sự là đáng ghét!" An Ninh tức giận nói:
"Nếu có thể đánh vài tia sấm sét, đem bọn họ đánh chết thì thật tốt."
Lâm Dật mỉm cười nhìn An Ninh, đây chính là tính tình điển hình của cô gái Đông Bắc.
Những lời nói như vậy, rất khó có thể nghe được ở trong miệng của Kỷ Khuynh Nhan, Lý Sở Hàm hoặc là Vương Oánh.
Nhưng ở trong miệng Lương Nhược Hư, anh đã từng nghe thấy.
"Đi từng bước một, trước tiên đem chuyện trước mắt giải quyết, những chuyện khác từ từ xử lý sau."
"Ừm."
Có Lâm Dật ở bên cạnh, tâm trạng của An Ninh cũng không hề dao động nhiều.
Đây dường như là đặc điểm chung của con người, luôn không ý thức hy vọng có người ở bên cạnh. Dù cho không nói lời nào, chỉ là an tĩnh đứng ở nơi đó cũng tốt.
Thang máy tầng một dừng lại, từ từ đi xuống tới lầu một.
Hai người tới cửa sổ thu tiền, nộp 50 ngàn tệ, lại đi thang máy trở về.
Lần này trở lại, nhìn thấy một cặp vợ chồng trung niên bên cạnh Lưu Quế Cầm.
Hai người này tên là An Quốc Dũng với Lưu Phương, là chú hai và dì hai của An Ninh. Lưu Quế Cầm đang lau nước mắt, hai người kia đang khuyên bảo.
"Chú hai, dì hai."
Nhìn thấy hai người, An Ninh đi qua chào hỏi.
An Quốc Dũng với Lưu Phương gật đầu xem như là chào hỏi, đồng thời cũng nhìn thấy Lâm Dật, chỉ là không hỏi nhiều về thân phận của anh.
"Tiền có đủ hay không? Con cầm thẻ của chú đi." An Quốc Dũng đưa một cái thẻ của ngân hàng CCB.
"Không cần đâu chú hai, tiền con vẫn còn đủ dùng."
"Vậy con cũng cầm đi, ICU chỗ này, một buổi tối cũng không ít tiền đâu, trước tiên con cứ nhận đi đã."
An Quốc Dũng mạnh mẽ đem thẻ nhét vào trên tay An Ninh.
"Mẹ, mẹ khóc cái gì chứ? Nói không chắc một lúc nữa sẽ tốt thôi." An Ninh nói:
"Bộ dáng này của mẹ giống như là người không xong rồi vậy."
"Vừa nãy Chính Dương đến đây, mẹ thấy vẻ mặt của nó không đúng lắm, còn nói đi tìm Phó viện trưởng của bọn họ tới xem một chút. Mẹ cảm thấy hình như không được tốt lắm."
"Đền tìm Phó viện trưởng tới?"
Lần này An Ninh cũng hoảng hốt, nếu như bác sĩ bên trong có thể xử lý cũng sẽ không cần phải tìm đến viện trưởng.
Sắc mặt Lâm Dật cũng không được tốt lắm, tình hình này xác thực không được tốt lắm.
"Vừa nãy Chính Dương đã nói như vậy." Lưu Quế Cầm lau nước mắt nói:
"Nó nói nó quan hệ cá nhân với Phó viện trưởng rất tốt, liền cầu người ta qua xem một chút, cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, thực sự là lo muốn chết."
"Nếu không gọi điện thoại hỏi một chút đi?" An Quốc Dũng nói.
"Anh ấy ở bên trong không thể cầm điện thoại được." An Ninh nói.
"Mau, Chính Dương đến rồi, hỏi xem chuyện gì xảy ra."
Nói xong, Lưu Quế Cầm vội vàng đi về phía Nhiếp Chính Dương.
"Chính Dương, tình hình bên trong như thế nào rồi? Có nghiêm trọng không."
Vẻ mặt Nhiếp Chính Dương nghiêm nghị.
"Không lạc quan lắm, con sẽ đi tìm những chủ nhiệm khác ở khoa tim, có phần tình huống, con phải cùng bọn họ thỉnh giáo một chút."
------
Dịch: MBMH Translate