Chương 1471: Tôi Với Cô Đi Vào.
Chương 1471: Tôi Với Cô Đi Vào.
"Tại sao lại như vậy chứ, đã được đưa tới kịp lúc mà, làm sao có thể nghiêm trọng như vậy chứ."
Đối mặt với tình huống như vậy, Nhiếp Chính Dương cũng không biết phải trả lời như thế nào.
Sinh Lão Bệnh Tử là chuyện không thể nào nói lý được.
"Cô à, trước cô đừng lo lắng, mọi chuyện cũng không tệ như cô nghĩ đâu, cô ở đây đợi tin của con là được."
Nói xong, Nhiếp Chính Dương liếc mắt nhìn Lâm Dật, hướng về phía An Ninh nói:
"Ninh Ninh, sao anh ta vẫn còn ở đây? Em mau nói anh ta đi đi, ở đây đều là người trong nhà, một người ngoài như anh ta ở đây làm gì."
"Anh ấy nhàn rỗi cũng không có chuyện, ở lại chỗ này vừa vặn có thể giúp một chút."
An Ninh nhàn nhạt nói, cũng không hề có ý tử đuổi Lâm Dật đi.
Mọi người An gia theo bản năng liếc nhìn Lâm Dật với Nhiếp Chính Dương, cảm giác giữa hai người bọn họ nhất định có chuyện gì đã xảy ra.
Hơn nữa trung tâm mâu thuẫn hình như là con gái của mình!
"Tôi còn có việc, nhưng tôi hy vọng sau khi quay trở lại đây sẽ không còn thấy anh ở chỗ này nữa!"
Nhiếp Chính Dương hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Dật, "Cũng hi vọng anh có thể tự giác một chút, đừng như thuốc cao bôi trên da chó dính ở chỗ này như vậy!"
Lâm Dật cười híp mắt vỗ vai Nhiếp Chính Dương.
"Anh nếu như không muốn mình giống như ngày hôm qua thì tốt nhất ngậm miệng lại, tính khí của tôi không được tốt lắm đâu."
"Anh!"
Thân thể Nhiếp Chính Dương run lên, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
"Con gái, con tới đây, mẹ có chuyện muốn nói với con."
"Chuyện gì ạ." An Ninh đi tới hỏi.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Con với thằng nhóc tên Lâm Dật có quan hệ gì với nhau."
"Vừa nãy không phải con đã nói với mẹ rồi sao, anh ấy là khách trong viện của chúng con."
"Không thể!"
Lưu Quế Cầm nói tốt: "Nếu như chỉ là quan hệ công việc, Chính Dương làm sao có thể không thích anh ta như vậy chứ!"
"Mẹ con nói cũng hợp lý." Dì hai của An Ninh, Lưu Phương nói:
"Hai người các con là quan hệ bạn trai bạn gái, con đưa một người đàn ông xa lạ đến chỗ này, vậy con muốn Chính Dương nghĩ như thế nào?"
Nếu như Lâm Dật là một người đàn ông xấu xí, người của An Gia chắc chắn sẽ không suy nghĩ nhiều.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ này, tiểu tử này lớn lên quá đẹp, con gái cũng mình lại không xấu xí. Lại thêm vào đó tối ngày hôm qua con bé không trở về, tuy không có khả năng phát sinh ra loại chuyện đó, nhưng cũng có khả năng cùng với người đàn ông này.
Bằng không không thể điện thoại đều mở ra!
"Anh ấy thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó, con cây ngay không sợ chết đứng, nói chung không phải như mọi người nghĩ đâu."
"Ninh Ninh, thái độ này của con là sao!"
An Quốc Dũng nói: "Mặc dù nói chuyện của tụi trẻ các con chúng ta không có tư cách quản. Nhưng các con sang năm đã chuẩn bị kết hôn rồi, con cũng không thể nào có lỗi với người ta được"
"Nói tới chuyện kết hôn con còn chưa nghĩ tới đâu."
"Chuyện này..."
Ba vị trưởng bối An Gia liếc nhau một cái, cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
"Con gái, con nói mẹ nghe có phải hai đứa cãi nhau không?"
"Không có, mọi người đừng suy nghĩ nhiều."
Lưu Quế Cầm thở dài, "Bất kể nói như thế nào, các con cũng ở bên nhau được một năm rồi. Hơn nữa hai người cùng nhau gập ghềnh trắc trở đều là chuyện bình thường, đem sự tình nói ra là tốt rồi. Con xem mẹ và cha con cũng không phải hay cãi nhau sao, nhưng ở với nhau cũng nhiều năm như vậy."
"Mẹ con nói rất đúng, cãi nhau cũng không sao chỉ cần mở lời nói giải quyết với nhau là tốt thôi." An Quốc Dũng nói:
"Hơn nữa bây giờ còn nhìn xem đi, người ta vì chuyện của ba con, bận trước bận sau, điều đó cũng cho thấy rõ là cậu ấy thật sự muốn ở bên cạnh con, con cũng không thể quá tùy hứng được."
"Con biết rồi chú hai, việc này chú không cần khuyên con, con cũng đã lớn rồi, trong lòng con đều biết."
"Vậy con tự mình cân nhắc đi."
Người An Gia cũng biết tính cách của An Ninh, cũng biết nói nhiều ngược lại sẽ phản tác dụng, nên cũng không nói gì nữa.
Sau đó mỗi người tìm một chỗ, yên lặng đứng chờ kết quả.
Thời gian trôi qua vội vã, khoảng một giờ sau một y tá trẻ đi ra từ trong phòng bệnh ICU.
"Người nhà của An quốc Hoa có ở đây không?"
Nghe thấy giọng nói của y tá, người của An Gia liền lên tinh thần, vội vàng chạy tới.
"Này đây, đây, tình hình như thế nào."
"Cô là gì của bệnh nhân?" Y tá trẻ nhìn Lưu Quế Cầm nói.
"Tôi là vợ của anh ấy, đây là con gái anh ấy."
Y tá trẻ nhìn bốn phía nhìn một chút, "Chúng ta đi sang một bên, chỗ này nhiều người."
Trong lòng mọi người ai cũng biết, liền đi đến chỗ không có người, y tá trẻ nói:
"Các cô là người thân của bác sĩ Nhiếp, tôi sẽ cho mọi người biết tình hình ở bên trong."
"Bệnh nhân không còn khả năng duy trì dấu hiệu sinh tồn của mình với một máy thở. Nhiều vị chuyên gia chủ nhiệm, bao gồm của Phó viện trưởng của chúng tôi cũng đã nhìn rồi. Nếu như lại tiếp tục trị liệu, chính là đốt tiền vô tận, nên các cô..."
Y tá trẻ muốn nói lại thôi, cô đã nói đến mức độ này người nhà bệnh nhân hẳn là đã hiểu ý tứ của mình.
Mà tin tức này đối với người An Gia mà nói giống như là sét đánh ngang tai, mọi người vốn tưởng rằng, có thể chờ được tin tức tốt, không nghĩ lại nhận được tin dữ!
"Lão An, anh nếu như đi rồi, em làm sao mà sống được đây!"
Lưu Quế Cầm cảm xúc sụp đổ, ngã quỵ xuống đất, Lưu Phương cũng không nhịn được nữa.
Nước mắt An Ninh đọng tràn khóe mắt, nhưng lại cố nén.
"Thật sự không còn biện pháp nào sao?"
Tiểu hộ sĩ khó xử gật đầu, "Bác sĩ Nhiếp đang ở bên trong, nếu có biện pháp, nhất định sẽ dùng. Mọi người cũng nén bi thương, nếu như tiếp tục điều trị cũng là uổng phí tiền bạc. Cho nên vẫn là lo lắng tới chuyện về sau đó, nếu như còn có người thân khác nữa, liền để bọn họ chạy tới nhìn một lần cuối cùng đi."
"Tôi bây giờ có thể vào xem một chút được không?" An Ninh hỏi.
"Có thể, dựa theo quy định có thể để cho một người đi vào, nhưng chỉ được mười phút."
"Được được được, để tôi vào xem."
"Tôi có thể đi cùng cô ấy không?" Lâm Dật hỏi.
An Ninh nhìn Lâm Dật, "Anh ..."
"Tôi vào xem thử, có lẽ còn có biện pháp."
"Nhưng anh là ..."
Lâm Dật vỗ vai An Ninh, tựa như vào khoảnh khắc cho cô một niềm an ủi.
"Có thể phá lệ một lần được không? Để hai chúng tôi vào xem thử?"
Trên có chính sách, hạ du đối sách, chỉ cần có quan hệ, hai người đi vào hoàn toàn không thành vấn đề.
Nếu như là người khác, tiểu hộ sĩ nhất định sẽ từ chối thẳng thừng.
Nhưng anh trai này lớn lên quá là đẹp trai xuất sắc, cô cũng không đành lòng từ chối.
“Ừ, mọi người là người nhà của bác sĩ Nhiếp, nên tôi sẽ cho các cô đi cửa sau. Nhưng nhớ kỹ một điểm, sau khi đi vào không nên để lộ ra ngoài, để người khác biết ảnh hưởng không tốt."
"Biết rồi, cảm ơn cô."
Lúc này Lưu Quế Cầm, tinh thần đã sụp đổ, An Ninh giúp bà đem nước mắt lau đi.
"Mẹ, mẹ chờ con ở đây, còn vào xem tình hình của ba."
Nói xong, An Ninh dứt khoát quay đầu, cùng Lâm Dật đi về phía phòng ICU.
Từ cửa bước vào, hai người đầu tiên là khử trùng trong phòng vô trùng, sau đó thay quần áo bảo hộ vô khuẩn.
"Quần áo bảo hộ có hơi khó mặc, tôi dạy cho các cô." Tiểu hộ sĩ nhiệt tình nói.
Cô làm như vậy cũng là có tư tâm, có thể thân cận nhiều một chút với Lâm Dật.
"Thứ này rất dễ mặc, cô đi giúp cô ấy đi, tôi có thể mặc nó trong vài phút."
------
Dịch: MBMH Translate