Chương 1472: Thân Phận Của Lâm Dật.
Chương 1472: Thân Phận Của Lâm Dật.
"Vài phút đồng hồ?"
Tiểu hộ sĩ nói: "Cho dù là chúng tôi cũng phải mặc mấy phút mới xong đấy."
"Vậy là do các cô không tìm được bí quyết rồi."
Cầm bộ quần áo bảo hộ vô trùng, Lâm Dật thuần thục mặc vào trên người, toàn bộ hành trình diễn ra không tới một phút đồng hồ, làm tiểu hộ sĩ nhìn đến trợn mắt ngoác mồm.
An Ninh đứng ở một bên luống cuống tay chân cũng có chút bất ngờ, nhưng cô cũng không có tâm tư quan tâm đến những việc này.
Dưới sự giúp đỡ của Lâm Dật, An Ninh nhanh chóng mặc quần áo bảo hộ vô trùng vào, chuẩn bị cùng nhau đi vào.
Nhưng vào lúc này, cửa bên trong bị đẩy ra, Nhiếp Chính Dương và hai y tá khác từ bên trong đi ra.
Khi anh ta đang cùng với y tá bàn giao công việc, vẻ mặt anh ta đột nhiên thay đổi trong nháy mắt khi nhìn thấy Lâm Dật.
"Anh ở đây làm gì!"
Nhiếp Chính Dương chất vấn!
"Nơi này cũng không phải nhà anh, tôi không thể đến sao?"
"Nhưng đây là phòng bệnh ICU, anh không thể đi vào được!" Nhiếp Chính Dương nói.
Anh cũng biết mình không thể nào đánh lại Lâm Dật, nhưng chỗ này là địa bàn của mình, tuyệt đối không thể để cho anh ta làm xằng làm bậy được!
"ICU cho phép vào thăm bệnh đúng không? Tôi để Lâm Dật đi vào thì có vấn đề gì chứ." An Ninh mặt không thay đổi nói.
"Ninh Ninh, em rốt cuộc muốn làm gì!" Nhiếp Chính Dương cũng nổi giận, "Em nhiều lần nói đỡ cho anh ta như vậy, hơn nữa vào lúc này lại còn để anh ta đi vào, em đang suy nghĩ gì vậy!"
"Tôi để cho ai đi vào là quyền tự do của tôi, anh không nên xen vào."
Nhiếp Chính Dương tức giận, trong mắt dường như sắp phun ra lửa.
"Vậy em coi anh là người nào? Em làm như vậy có từng cân nhắc qua cảm nhận của anh không!"
Nhiếp Chính Dương cuồng loạn nói, cũng mặc kệ bên cạnh có người ngoài hay không.
"Chuyện ngày hôm qua là chuyện ngoài ý muốn, phát sinh loại chuyện đó anh cũng hết cách. Em tại sao lại cứ luôn túm chặt không buông? Lẽ nào an toàn của anh, ở trong mắt em không có chút nào quan trọng sao!"
"Không nên nói nữa, chuyện ngày hôm qua tôi cũng không muốn nhắc lại. Cứ như vậy cho qua đi, hiện tại chúng tôi muốn đi vào, anh tránh đường ra đi."
"Em nhất định phải làm như vậy sao!" Nhiếp Chính Dương mặt không thay đổi nói:
"Ừm!"
"Được, An Ninh em được lắm!" Nhiếp Chính Dương tức giận quay lại, "Chúng ta quen nhau hơn một năm, còn không bằng người đàn ông em quen biết mới có mấy ngày này có phải không!"
"Vậy anh hiện tại sẽ nói cho em biết, nếu như em cứ lại u mê không tỉnh, chuyện nhà các em anh sẽ không quan tâm đến nữa. Chuyện tiếp theo phía sau em tự mình mà xử lý!"
An Ninh ngẩng đầu, lạnh nhạt trừng mắt nhìn Nhiếp Chính Dương.
"Tôi vốn dĩ cũng không hy vọng anh giúp đỡ tôi!"
"Được, vậy anh đem lời nói nói rõ ràng với em, dựa theo quy định chỉ có thể đi vào một người, có anh ở đây này, em uốn cho anh ta đi vào, căn bản không có khả năng!"
"Anh!"
"Được rồi đừng cãi nhau nữa, đây là phòng bệnh ICU, đừng ảnh hưởng đến bệnh nhân ở bên trong." Lâm Dật nói.
"Anh vẫn rất là có lòng công đức đấy." Nhiếp Chính Dương cười lạnh một tiếng, nói:
"Mau cởi quần áo ra rồi cút ra ngoài cho tôi, đừng có ép tôi phải gọi bảo an tới, tới lúc đó mặt mũi của anh cũng không giữ lại được."
Lâm Dật sửa sang lại chi tiết nhỏ trên quần áo bảo hộ, "Cũng đã lâu như vậy rồi, anh còn không biết tôi là ai sao? Đoán chừng ở trong bệnh viện địa vị của anh cũng không ra sao, Phó viện trưởng của các anh không phải ở bên trong sao? Gọi ông ta ra đây nói chuyện với tôi."
"Anh muốn nói chuyện với viện trưởng của chúng tôi?" Nhiếp Chính Dương cười lạnh.
"Anh là cái thá gì mà cũng xứng để gặp viện trưởng của chúng tôi?"
"Nếu không tại sao nói anh không phát triển đây, viện trưởng của các anh phải vinh hạnh lắm mới được nói chuyện với tôi đấy chứ."
An Ninh đứng ở một bên, cũng cảm thấy khó hiểu.
Lời nói của Lâm Dật làm cho cô không sờ được đầu não nào.
Lẽ nào anh ta cũng có sức ảnh hưởng ở trong ngành y sao?
"Đang làm gì vậy? Tôi ở bên trong cũng nghe thấy tiếng các anh cãi lộn không ngừng, có biết đây là chỗ nào không hả!"
Lúc hai người đang giằng co không xong, cửa phòng ICU bên trong bị đẩy ra.
Một người đàn ông hơn 50 tuổi từ bên trong đi ra với vẻ mặt tức giận.
Người đàn ông vừa nói chuyện là Trương Đại Dũng, là phó viện trưởng bệnh viện phụ thuộc thứ hai đại học y dược, cũng là chuyên gia phẫu thuật tim nổi tiếng ở trong nước.
"Viện trưởng Trương, nơi này có một tên bệnh tâm thần, chỉ mặt gọi tên nói muốn gặp anh, tôi đang chuẩn bị gọi bảo an đem anh đuổi ra ngoài."
"Gặp tôi?"
Một cách tự nhiên, ánh mắt Trương Đại Dũng dừng lại ở trên người Lâm Dật, vẻ tức giận trên mặt trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, đứng tại chỗ sững sờ.
"Anh là chủ nhiệm Lâm của bệnh viện Hoa Sơn phải không?"
"Anh biết tôi vậy thì tốt rồi, tôi không cần phải nhiều lời nữa."
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều rất sốc.
Ai cũng không nghĩ tới, Trương Đại Dũng sẽ gọi Lâm Dật là chủ nhiệm Lâm!
An Ninh nghĩ mãi mà không ra, Lâm Dật là chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo ở huyện Đông Ba. Tại sao Trương Đại Dũng lại nói anh là chủ nhiệm bệnh viện Hoa Sơn?
Sau khi xác nhận thân phận của Lâm Dật, Trương Đại Dũng vội vàng đi tới bắt lấy tay của anh.
"Có thể ở đây gặp được chủ nhiệm Lâm thực sự là quá vinh hạnh cho tôi. Ngài cần phải giúp cho chúng ta chỉ đạo một số công việc, cũng để cho chúng tôi tiến hành cải tiến."
Nhìn thấy Trương Đại Dũng gần như dùng ngữ khí nịnh nọt để nói chuyện với Lâm Dật.
An Ninh và Nhiếp Chính Dương tất cả đều sững sờ.
Quan hệ giao thiệp của anh ta mạnh như vậy sao?
Lại còn có thể ảnh hưởng đến Trương Đại Dũng!
"Viện trưởng Trương viện, chuyện này rốt cuộc là sao?"
"Để tôi giới thiệu với mọi người người nay, vị đứng ở trước mặt mọi người đã từng là chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim của bệnh viện Hoa Sơn Trung Hải, chuyên gia hàng đầu thế giới về tim mạch." Trương Đại Dũng trịnh trọng nói:
"Hơn nữa anh ấy còn là bí thư trưởng của hiệp hội y khoa Trung Quốc, hôm nay có thể đến bệnh viện chúng ta, tuyệt đối là vinh hạnh của bệnh viện chúng ta, các cậu cần phải cố gắng học tập một chút."
Oanh!
Biết được thân phận thực sự của Lâm Dật, An Ninh với Nhiếp Chính Dương cảm thấy như có đồ vật gì đó ở trong đầu nổ tung vậy.
Chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim của bệnh viện Hoa Sơn!
Bí thư trưởng hiệp hội y khoa Trung Quốc!
Hai cái thân phận này tùy tiện lấy ra một cái, cũng đủ để gây sốc rồi.
Thân thể Nhiếp Chính Dương run lên không rõ lý do.
Trương Đại Dũng không thể nói dối, cho nên hai thân phận này đều là thật!
Chính mình so với anh ta, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!
An Ninh cũng chấn động cùng ngạc nhiên, không hề kém gì so với Nhiếp Chính Dương!
Tuyệt đối không nghĩ tới Lâm Dật lại còn là bác sĩ!
Hơn nữa ở phương diện y học, còn có trình độ cao như vậy!
"Viện trưởng Trương khách khí rồi." Lâm Dật nói:
"Bên trong có một bệnh nhân tên là An Quốc Hoa, là cha của bạn tôi, tôi chuẩn bị vào xem thử, chắc cũng không sao chứ."
"Đương nhiên không thành vấn đề, chúng tôi cao hứng còn không kịp đây này."
Trương Đại Dũng đứng ở bên cạnh, làm một cử chỉ mời.
Lâm Dật gật đầu, quay đầu lại liếc mắt nhìn An Ninh.
"Đi thôi, vào xem tình hình đi."
"Ừ ừ, được."
Cho tới bây giờ, An Ninh cũng chưa kịp phản ứng, chỉ có thể máy móc đi theo phía sau lưng Lâm Dật, chuyện này cô còn phải tiêu hóa một lúc nữa.
Suy đi nghĩ lại, Nhiếp Chính Dương cũng đi vào theo, anh ta cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra.
Tại phòng bệnh ICU, dưới sự dẫn dắt của Trương Đại Dũng, Lâm Dật đi tới trước giường của An Quốc Hoa.
"Cha!"
Nhìn thấy An Quốc Hoa nằm im không nhúc nhích, An Ninh không khống chế được nước mắt, lao về phía người đàn ông trung niên trên giường.
Lâm Dật tay mắt lanh lẹ, bắt lại cánh tay của cô.
"Cô trước đừng kích động, đứng ở phía sau đi, còn có hy vọng có thể cứu trị được. Cô nếu như ở đây quấy rối, ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có."
Lời nói của Lâm Dật trong nháy mắt làm cho An Ninh tỉnh táo lại, lau khô nước mắt, nghe lời đứng ở sau lưng anh, đôi mắt đầy hy vọng.
"Thật sự có hy vọng sao."
"Cô cũng không nhìn một chút tôi là ai."
Lâm Dật liếc nhìn các hạng mục chỉ tiêu trên dụng cụ, tình hình rất tệ.
Như lời tiểu hộ sĩ nói, việc duy trì sự sống hoàn toàn phụ thuộc vào máy móc, chỉ cần máy móc dừng lại, bệnh nhân liền tử vong.
"Đây là một việc lớn." Lâm Dật trong lòng oán thầm nói.
------
Dịch: MBMH Translate