Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1475 - Chương 1473: Kinh Hỉ Với Tiếc Nuối.

Chương 1473: Kinh Hỉ Với Tiếc Nuối.
Chương 1473: Kinh Hỉ Với Tiếc Nuối.
Chương 1473: Kinh Hỉ Với Tiếc Nuối.




"Ảnh chụp mạch máu có chưa?" Lâm Dật hỏi.

"Đã làm xong." Một tiểu hộ sĩ nói, sau đó đưa kết quả cho Lâm Dật.

"Đẩy đến phòng phẫu thuật đi, hiện tại thay mạch máu vẫn còn kịp."

"Được!"

Trương Đại Dũng kích động đáp một tiếng, "Chuẩn bị phòng phẫu thuật, tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân!"

Nghe được mệnh lệnh, một số tiểu hộ sĩ đều bắt đầu hành động, mỗi người thực hiện nhiệm vụ của mình.

"Chủ nhiệm Lâm, có cần làm một cuộc hội chẩn không?" Trương Đại Dũng hỏi:

"Bệnh nhân có bệnh tiền sử cao huyết, nếu như làm phẫu thuật thay mạch máu, tỷ lệ thành công khả năng không tới 1%."

"Không cần phải hội chẩn, cẩn trọng một chút, vấn đề không lớn." Lâm Dật nói:

"Giúp tôi chuẩn bị một bộ quần áo đi, viện trưởng Trương ông nếu như không ngại có thể làm trợ thủ cho tôi một lần, một mình tôi không thể làm được."

"Đó là một vinh dự lớn cho tôi!" Trương Đại Dũng kích động nói.

Mặc dù Lâm Dật tuổi so với mình nhỏ, nhưng kỹ thuật và danh tiếng của anh ta trong lĩnh vực y học đều vượt xa hơn hẳn với mình.

Nói trắng ra, hôm nay có thể làm trợ thủ cho anh ta cũng là vinh hạnh của mình!

"Chủ nhiệm Lâm, tôi có một yêu cầu quá đáng."

"Ông nói đi."

"Trong quá trình phẫu thuật tôi có thể để bác sĩ của bệnh viện ở bên cạnh quan sát học hỏi được không?"

"Không thành vấn đề, chỉ cần không ảnh hưởng đến ca mổ là được, chuyện còn lại các ông tự sắp xếp là được."

"Cảm ơn chủ nhiệm Lâm, tôi hiện tại đi phòng phẫu thuật chuẩn bị một chút, hai mươi phút nữa ca phẫu thuật có thể bắt đầu."

"Được, nhanh lên."

Lâm Dật có hơi lo lắng bởi vì không nghĩ tới tình hình của An Quốc Hoa sẽ nghiêm trọng như thế.

Cũng không phải thủ pháp của bác sĩ điều trị không tốt, mà tình hình này quả thật có chút gay go.

Nếu như không phải là mình đến, e rằng ngay cả Lý Sở Hàm đến cũng không làm được gì.

Đột nhiên, Lâm Dật cảm giác được cánh tay của mình bị siết chặt, phát hiện là bị An Ninh nắm lấy đang run rẩy.

"Anh chắc chắn là không sao chứ?"

"Tôi nói có thể cứu chữa, chính là không thành vấn đề, các cô ở bên ngoài chờ tin tức của tôi là được rồi." Lâm Dật vỗ bả vai của cô, an ủi:

"Chuyện này nguyên nhân bắt nguồn là từ tôi, tôi sẽ phụ trách tới cùng."

"Cám ơn anh."

Nước mắt An Ninh lã chã rơi xuống, lần này không phải là bi thương, mà là cảm động.

"Đại nhân à, cô khóc sướt mướt cái gì, nói cho người trong nhà của cô đến cửa phòng mổ chờ đi, không cần thiết ở chỗ này."

"Tôi biết rồi."

An Ninh xoay người đi ra ngoài, Lâm Dật ở lại ICU, vì xử lý An Quốc Hoa.

Mười mấy phút sau, mọi công việc xử lý cũng đã xong xuôi, Lâm Dật gọi người đem An Quốc Hoa đẩy vào phòng phẫu thuật.

Cùng lúc đó, An Ninh với người nhà của cô cũng đã đi tới trước cửa phòng phẫu thuật, mọi người đều khẩn trương, lo lắng chờ đợi.

"Con gái, con nói cái người tên là Lâm Dật kia vốn là chủ nhiệm của bệnh viện Hoa Sơn sao?"

Mặc dù bệnh viện Hoa Sơn không nổi tiếng bằng bệnh viện Hiệp Hòa, nhưng nhiều người ở trên cả nước đều biết rằng người có thể làm chủ nhiệm ở đó, trình độ kỹ thuật khẳng định cũng không kém.

"Con cũng là vừa mới biết chuyện này, hơn nữa viện trưởng Trương nói chuyện với anh ấy còn rất khách khí. Điều này có thể thấy được kỹ thuật của anh ấy nhất định là rất tốt."

An Ninh nặng nề thở phào, "Dù sao hiện tại cũng không có biện pháp khác, liền đem hi vọng đều đặt ở trên người của Lâm Dật."

"Tên tiểu tử này cũng thật lợi hại, cậu ta mới có bao nhiêu tuổi đâu chứ, vậy mà đã có kỹ thuật cao siêu như thế rồi."

An Ninh cũng không biết nên đánh giá Lâm Dật như thế nào.

Ở trong mắt của cô, Nhiếp Chính Dương đã là người rất ưu tú rồi.

Không nghĩ tới Lâm Dật càng lợi hại hơn!

Tuổi còn trẻ đã làm chủ nhiệm ở bệnh viện Hoa Sơn, hơn nữa còn trở thành bí thư trưởng hiệp hội y học Trung Quốc. Nếu như không có mấy lần, cũng không làm được đến mức này.

Quan trọng nhất là anh ta mới hơn hai mươi tuổi.

Chính mình lúc bằng tuổi anh ta, còn vì luận văn tiến sĩ mà phát sầu.

Đồng dạng là một cái lỗ mũi hai con mắt, anh ta làm sao lại ưu tú như vậy chứ?

Đúng lúc này, tiếng bước chân phần phật truyền đến, hơn mười mấy bác sĩ với bảy tám hộ sĩ đều đi theo phía sau lưng Lâm Dật đi về hướng phòng phẫu thuật.

Nhìn thấy Lâm Dật, người nhà họ An tiến lên nghênh tiếp, nhưng đến giờ phút này rồi An Ninh lại không biết nên mở miệng nói như thế nào.

Cô có một loại ảo giác, coi như mình cái gì cũng không nói, Lâm Dật cũng sẽ hiểu rõ ý của mình.

Lâm Dật nở mỉm cười, "Chờ ở đây, không sao đâu."

"Các cô có thể quen biết được với người như chủ nhiệm Lâm thực sự là thắp thơm nhang cầu nguyện mà có đấy." Trương Đại Dũng trêu nói:

"Bác sĩ cấp bậc như chủ nhiệm Lâm thường là mổ chính cho lãnh đạo với thủ trưởng, người bình thường cũng không có cái đãi ngộ như này."

Vừa nghe lời này, người của An Gia liền càng yên tâm hơn.

"Chúng tôi đi vào trước, ca mổ không thể bị dở dang, các cô chờ ở đây là được rồi."

"Ừ, tôi ở chỗ này chờ anh."

Lâm Dật gật đầu, sau đó đưa người, cùng nhau vào phòng phẫu thuật.

"Tiểu tử này thực sự là thâm tàng bất lộ, chúng ta đều nhìn lầm rồi." An Quốc Dũng cảm khái nói.

"Ai nói không phải đây, chẳng trách có thể làm cho cháu gái của tôi cả đêm không về, người ta là thật sự ưu tú." Lưu Phương cười ha hả nói.

"Dì hai, dì nói cái gì đó." An Ninh ngượng ngùng nói:

"Hai chúng con chính là ra ngoài uống một chén, chuyện gì cũng không làm, mọi người đừng hiểu lầm."

"Được được được, đây đều chuyện của người trẻ tuổi các con, một thanh niên ưu tú như vậy con phải nắm chắc đấy."

"Cô nói cái gì đó, Ninh Ninh cũng đã có bạn trai rồi, đừng có mà nói lung tung." An Quốc Dũng nói.

"Có bạn trai rồi thì có thể như thế nào? Đây không phải là còn chưa kết hôn sao? Gặp phải người tốt hơn thì có sao đâu, đây chính là chuyện cả đời không có gì phải ngượng ngùng cả."

An Ninh bị nói đến khuôn mặt đỏ ửng, nhịp tim đập cũng không khỏi tăng nhanh lên.

Lâm Dật người này nhìn như không quá điều độ, nhưng suy nghĩ kỹ một chút người ta cũng không làm ra chuyện gì. Tất cả đều là do mình chủ quan suy đoán, cho rằng anh ta là loại người như vậy.

Đáng tiếc duy nhất chính là, anh ta đã có bạn gái, chính mình với anh ta cũng không có khả năng phát triển ra cái gì.

Nghĩ tới đây, An Ninh cảm thấy hơi mất mát.

Kinh hỉ với tiếc nuối lũ lượt kéo đến, nửa điểm không do cô.

Thời gian một phần một giây trôi qua, bất tri bất giác đã qua hơn năm giờ, bên ngoài trời cũng đã tối.

"Đèn tắt!"

An Quốc Dũng la lên một tiếng, điều này như tiếp thêm sinh lực cho An Ninh và những người khác.

Rất nhanh, cửa phòng phẫu thuật được đẩy ra, Lâm Dật với một số bác sĩ từ bên trong đi ra.

An Ninh là người đầu tiên xông lên, "Tình hình thế nào rồi?"

"Yên tâm, ca phẫu thuật thành công."

Lâm Dật lau mồ hôi trên trán, "Trở về nói với cha cô, về sau vận động giảm cân đi, danh tiếng một đời của tôi suýt chút nữa đã bị ông ấy làm hỏng rồi."

"Xảy ra chuyện gì sao?"

"Tôi một đao kia đi xuống, không thấy máu đâu, dầu mỡ trong máu chảy ra trước, tôi còn tưởng rằng mình cầm sai dao nữa chứ."

An Ninh có chút dở khóc dở cười, lập tức lấy khăn giấy ra giúp Lâm Dật lau mồ hôi.

"Ca phẫu thuật của cha tôi đã khổ cực anh rồi."

"Tôi đã nói rồi tôi sẽ phụ trách tới cùng, khẳng định nói được là làm được."

"Ừ, tôi cũng nói được làm được, khẳng định sẽ mời anh ăn một bữa cơm ngon."

Nhìn thấy hai người vừa nói vừa cười, Nhiếp Chính Dương ở phía sau đám đông nắm chặt tay thành quyền, suýt chút nữa đem răng nghiền nát.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment