Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1476 - Chương 1474: Trả Thù Trong Bóng Tối.

Chương 1474: Trả Thù Trong Bóng Tối.
Chương 1474: Trả Thù Trong Bóng Tối.
Chương 1474: Trả Thù Trong Bóng Tối.




"Được rồi, mồ hôi đợi lát nữa lại lau, bệnh nhân lập tức ra ngay, các cô giúp hộ sĩ đẩy đi."

"Ừ."

Lúc này không ai có thể hiểu được tâm trạng phức tạp của An Ninh.

Cha từ trong quỷ môn quan nhặt về một cái mạng, trong lòng không biết phải bày tỏ tình cảm của mình với Lâm Dật như thế nào.

Nhưng cô luôn cảm thấy, không cần phải nói quá nhiều, Lâm Dật vẫn sẽ hiểu tâm tình của cô.

Sau đó, dưới sự sắp xếp của Lâm Dật, An Quốc Hoa được phân vào một phòng đơn cao cấp.

Tuy rằng không bằng phòng bệnh cao hộ, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Nếu như với năng lực của người An Gia, hoặc là Nhiếp Chính Dương cũng không đủ điều kiện để ở chỗ này.

Hai mươi phút sau, mọi việc của An Quốc Hoa đều đã được xử lý xong.

Mặc dù vẫn còn ở trạng thái hôn mê, nhưng dấu hiệu sống đều rất tốt, việc còn lại giao cho thời gian là được rồi.

Nhưng từ đầu đến cuối, Nhiếp Chính Dương đều chưa từng xuất hiện, lại như bốc hơi ở trên thế gian này. Mà người An Gia hình như cũng không quan tâm đến anh ta.

"Chủ nhiệm Lâm, sau phẫu thuật có để lại di chứng gì không?" Lưu Quế Cầm hỏi.

Mặc dù việc nhặt về một cái mạng, đã là một điều đáng mừng rồi, nhưng mọi người đều hi vọng sẽ tốt hơn nữa.

Nếu như về sau lại xảy ra chuyện như vậy, sẽ không còn người đến phẫu thuật cho ông bạn già của mình nữa.

"Sẽ không lưu lại bất kỳ di chứng về sau, điểm ấy mọi người yên tâm." Lâm Dật nói:

"Nhưng bất kể nói thế nào, cũng là khai đao làm phẫu phẫu rồi, sẽ bị thương đến nguyên khí thân thể. Mấy tháng tới làm chút đồ ăn ngon cho ông ấy, bình thường cũng nên vận động một chút, nhưng không nên quá kịch liệt. Ông ấy ở tuổi này, chỉ cần vận động thích hợp là được rồi."

"Ông ấy như một con lừa bướng bỉnh vậy, hơn nữa còn lười muốn chết, tôi trước đó có khuyên ông ấy mấy lần rồi, nhưng đều không nghe."

"Đó là cô không tìm đúng phương pháp, cũng giống như xem bệnh vậy, muốn đúng bệnh phải hốt thuốc mới được."

"Còn có phương pháp gì sao?"

"Nếu để cho ông ấy ra ngoài tập thể dục khô khan, ông ấy khẳng định là không muốn rồi. Nếu cô để cho ông ấy đi công viên khiêu vũ với mấy bạn già, khẳng định so với ai khác cũng tích cực hơn."

"Anh nói cái gì đó." An Ninh trợn mắt nhìn Lâm Dật, hận không thể đem Lâm Dật bóp chết, "Mẹ tôi còn đang ở chỗ này, anh nói để cha tôi tìm bà khác khiêu vũ à?"

Lâm Dật:...

"Hình như quả thật có chút kỳ cục."

"Ha ha ..."

Người An Gia đều nở nụ cười, cũng không có coi là chuyện quan trọng, người không có chuyện gì so với cái gì đều mạnh.

"Con gái, cũng đã hơn sáu giờ, chủ nhiệm Lâm bận rộn mấy tiếng đồng hồ còn chưa ăn cơm, con mời chủ nhiệm Lâm đi ăn bữa cơm đi."

An Ninh gật đầu, lão ba bên này đã không có việc gì rồi, hơn nữa còn có mẹ chiếu cố, mình cũng không cần phải luôn ở đây trông chừng nữa.

Hơn nữa Lâm Dật chính là ân nhân cứu mạng ba mình, bất luận nhìn như thế nào mình cũng phải mời anh ta ăn một bữa cơm.

"Vậy con đi trước, có việc gì thì gọi điện thoại cho con, chờ tới lúc con trở lại sẽ mang cơm cho mọi người."

"Con không cần quan tâm đến bữa tối của chúng ta." An Quốc Dũng nói:

"Hai người các con ra ngoài ăn chút đồ ngon, chuyện bên này không cần các con lo lắng."

"Xem tình hình rồi nói sau."

Đáp một tiếng, An Ninh đem Lâm Dật lôi ra ngoài.

"Anh thật sự cho tôi một sự bất ngờ lớn, không chỉ là chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo ở huyện Đông Ba hơn nữa còn là một bác sĩ xuất sắc như vậy, hoàn toàn không thể chấp nhận được."

"Nhàn rỗi không có chuyện gì, trải nghiệm cuộc sống không phải cũng rất tốt sao."

"Tôi cảm thấy anh cũng không phải là người bình thường." Nét mặt An Ninh tươi cười như hoa nói:

"Tuổi của anh còn không lớn hơn tôi, lại có kỹ thuật phẫu thuật cao siêu như vậy, đúng là một thiên tài."

"Cô nói như vậy khiến tôi có chút kiêu ngạo đấy, thật xấu hổ."

"Không cần phải xấu hổ, bởi vì anh xác thực rất lợi hại."

"Được rồi, cô cũng đừng khen tôi nữa, xung quanh tôi có đủ người hâm mộ rồi."

"Cắt, bớt tự sướng đi."

An Ninh vén mái tóc, lại khôi phục dáng vẻ tiêu sái như ngày hôm qua.

"Anh có gì muốn ăn không? Hôm nay tôi sẽ sắp xếp một bữa thật kỹ cho anh."

"Đây còn phải nói sao, tôi đến Đông Bắc nếu không ăn chút thịt nướng thuận tiện còn có thể uống chút."

"Anh về sau ít uống rượu một chút, đối với thân thể không tốt."

An Ninh trời đất xui khiến nói một câu, cuối cùng tự bản thân làm mặt mình đỏ lên.

Hay quá, tự mình nói cái này làm gì?

Đây cũng là việc bạn gái anh ta quan tâm mà.

"Uống ít là sao." Lâm Dật nói:

"Hơn nữa không uống rượu, ăn cơm cũng không có bầu không khí."

An Ninh gật gật đầu, quấn chặt lấy y phục trên người, "Vậy được, tôi cùng với anh uống một chút."

"Đi thôi."

Thương lượng xong chuyện ăn cơm, hai người cùng nhau thuê xe rời đi.

Cùng lúc đó, Nhiếp Chính Dương xuất hiện ở phía sau hai người, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Dật.

Nhìn hai người lên xe, rồi từ từ xoay người rời đi.

Nhiếp Chính Dương cầm điện thoại di động, bước nhanh hơn, đi tới một góc không có ai, sau đó tìm số điện thoại liên lạc với Hán Đường Thủy Hối trên mạng sau đó bấm gọi.

"Xin chào Ngài, Hán Đường Thủy Hối."

"Tôi muốn tìm ông chủ của các cậu là Tôn Mãn Gia!"

"Tìm ông chủ chúng tôi?" Người phục vụ rõ ràng sững sờ, "Xin hỏi, ngài tìm ông chủ của chúng tôi có chuyện gì?"

"Cứ nói tôi đã tìm được người đả thương anh ta là được, anh ta sẽ tiếp điện thoại của tôi."

"Được được được, tiên sinh, có thể lưu lại điện thoại với họ tên của anh không."

"Tôi họ Nhiếp, ngày hôm qua ở Hán Đường Thủy Hối Tôn Mãn Gia đã từng nhìn thấy. Cậu cứ nói với anh ta như vậy, anh ta sẽ biết tôi là ai, nói anh ta liên hệ số này là có thể tìm tới tôi."

"Được, tôi sẽ chuyển lời tới Tôn tổng."

...

Hán Đường Thủy Hối.

Sau khi cúp điện thoại, người phục vụ liền hướng phòng khách trên lầu tư nhân chạy tới.

Lúc này, hai anh em Tôn gia đang ở bên trong làm to bảo kiếm.

Cả hai người đều khỏa thân phần trên, trên người chi chít hình xăm, chỉ cần nhìn những hình xăm này liền biết họ cũng không phải là người tốt lành gì.

Ngoài ra, bên cạnh hai người, còn có bốn cô gái ăn mặc khêu gợi, chính bề bộn cuống quý hầu hạ hai người.

Bàn tay của Tôn Mãn Gia thỉnh thoảng từ trên đùi bốn cô gái đảo qua, rước lấy từng trận tà âm.

"Cậu đã tìm thấy Lâm Dật chưa." Tôn Mãn Lâu hỏi.

"Vẫn chưa." Tôn Mãn Gia nói:

"Tôi hôm nay gọi người đến viện nghiên cứu nông nghiệp, phát hiện anh ta và An Ninh không có ở đó. Đợi cả một ngày ở đó cũng không thấy một bóng người."

"Có thể là không dám đến rồi." Tôn Mãn Lâu xỏ một miếng hoa quả nói:

"Cậu để người phía dưới chú ý một chút, viện nghiên cứu nông nghiệp ở Băng Thành khác với các đơn vị nghiên cứu nông nghiệp khác. Nó không thuộc đơn vị địa phương. Nếu như có vấn đề gì xảy ra, cuối cùng cũng không có kết cục tốt, đừng làm loạn."

"Này tôi biết, bằng không đã sớm cứng rắn với anh ta rồi."

"Cứ từ từ mà tìm, dù sao máy bay của anh ta vẫn đang ở sân bay, vì vậy anh ta chắc chắn chốn không thoát." Tôn Mãn Lâu nói:

"Này nếu như ở Trung Hải, tôi khẳng định không thể liều với anh ta được. Nhưng ở đây Đông Bắc một mẫu ba phần thượng, tôi sẽ không tha cho anh ta!"

"Nếu như không có chuyện ngày hôm qua, chỉ cần anh ta kính cậu một chén rượu nói lời xin lỗi, việc này liền không tính toán với anh ta nữa. Nhưng ngày hôm qua, đâm A Lập 3 nhát, chuyện này tôi phải nói chuyện thật tốt với anh ta một chút rồi."

Tôn Mãn Gia vẻ mặt lạnh lùng nói:

"Tôi hôm nay không cần biết anh ta là ai, cho dù là Mã vương gia, tôi cũng phải đem tròng mắt của anh ta moi ra!"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment