Chương 1475: Một Món Ăn Cực Kỳ Độc Đáo.
Chương 1475: Một Món Ăn Cực Kỳ Độc Đáo.
Đương đương đương ——
“Vào đi.”
Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng bao bị gõ, Tôn Mãn Gia ở bên trong lên tiếng.
“Tôn tổng, vừa rồi có một người họ Nhiếp gọi điện thoại tới nói muốn tìm ngài.”
“Họ Nhiếp tìm tôi sao? Anh ta là ai vậy?”
“Hôm qua anh Lập không phải là có xảy ra chuyện sao, anh ta nói biết hung thủ ở đâu, còn nói chiều hôm qua đã gặp ngài. Tôi đoán có thể là một trong mấy người bị đánh.”
Anh em nhà họ Tôn liếc nhau một cái, cú điện thoại này, ít nhiều đều khiến cho bọn họ cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
“Cậu biết là ai không?”
“Có thể đoán đại khái hẳn là người bị chúng ta đánh.”
Tôn Mãn Gia ngồi dậy từ trên giường mát- xa, cầm điện thoại di động của mình, “Số điện thoại của đối phương là bao nhiêu?”
Nhân viên phục vụ đưa một tờ giấy nhỏ tới, phía trên là số điện thoại của Nhiếp Chính Dương, Tôn Mãn Gia lập tức gọi lại.
“Tôi là Tôn Mãn Gia, nghe nói anh tìm tôi.”
“Đúng vậy.”
“Tôi là người như thế nào, anh hẳn là phải rõ ràng, tốt nhất đừng chơi mấy thủ đoạn đó với tôi.”
“Một tiếng sau, chờ tôi tại cửa ra vào bệnh viện, tôi dẫn người tới tìm anh.”
Rất nhanh, Tôn Mãn Gia liền cúp điện thoại, Tôn Mãn Lâu đứng dậy hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có tin tức của đối phương sao?”
“Đối phương nói Lâm Dật đang ở Y Đại Nhị Viện, em cảm thấy hẳn không phải là gạt người, anh ta không có lá gan lớn như vậy.”
“Vậy thì dẫn người qua xem một chút đi.”
Tôn Mãn Gia gật gật đầu, “Cậu ta hẳn là một người luyện võ, lần này tới em sẽ mang thêm người, cho tên gia hỏa kia một bài học.”
“Không cần gióng trống khua chiêng, em đưa Kim Bảo tới, một mình anh ta là đủ rồi.”
“Em biết trình độ của Kim Bảo, nếu như dựa theo cấp bậc để tính thì hẳn là phải đến cấp E rồi đúng không.”
“Mấy tháng này, trình độ quả thực có tăng lên, đã ổn định lại.” Tôn Mãn Lâu nói:
“Giáo huấn một lần, quay chút video là được, dù sao người ta cũng có gia thế hiển hách, đánh cho tàn phế sẽ không tốt.”
“Vậy thì phải bảo Kim Bảo thu lực lại, nếu không một quyền này của anh ta có thể sẽ để lại di chứng sau này.” Tôn Mãn Gia vừa cười vừa nói:
“Anh, anh nói thật cho em được không, trình độ bây giờ của anh là gì rồi?”
“C.”
...
Dưới sự dẫn đường của An Ninh, hai người xuống xe trước cửa một ngõ hẻm nhỏ.
“Bên trong có cửa tiệm, đồ ăn rất ngon, nhưng cấp bậc lại không được tốt lắm, anh sẽ không để ý đâu đúng không.”
“Đương nhiên là không ngại, tôi rất thích mấy loại tiệm ruồi nhặng như này, có cảm giác khói lửa nhân gian.”
“Ừm, tôi cũng có cảm giác này, nhưng mà hương vị quả thực rất ngon, tôi dẫn anh đi nếm thử.”
Dưới sự dẫn đường của An Ninh, hai người tới một quán đồ nướng nằm khuất trong một khu dân cư.
Còn chưa vào trong, đứng tại cửa ra vào thôi mà đã có thể nghe được âm thanh ồn ào từ bên trong, việc buôn bán cực kỳ tấp nập.
Tại cửa tiệm, hai người đợi mười mấy phút mới có chỗ ngồi. Điều này cũng đảm bảo phần nào hương vị của quán đồ nướng này.
An Ninh cởi áo khoác, lộ ra đường cong mê người, rất sảng khoái đưa thực đơn qua cho Lâm Dật. Anh cũng không nhiều lời, sau khi nhận thực đơn thì bắt đầu gọi đồ.
Nhưng khi nhìn thực đơn, Lâm Dật có chút mơ hồ.
Có rất nhiều món đừng nói là chưa từng nếm qua mà tại Trung Hải cũng chưa từng thấy, hoàn toàn là đặc sắc ẩm thực thuần Đông Bắc.
“Tôi có một chuyện muốn hỏi.”
“Anh nói đi.”
“Lam tiên tử này là cái gì?” Lâm Dật buồn bực nói:
“Tôi biết Lam Tinh Linh, là một thứ đồ chơi đúng không?”
“Ngạch...”
An Ninh dừng một chút, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhiều lần muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói ra.
“Thứ này không dễ hình dung lắm, không thì anh lên internet tra một chút đi.”
“Có cái gì mà không dễ hình dung, cô cứ nói thẳng ra là được.”
An Ninh nhìn bốn phía một chút, phát hiện không ai chú ý tới nơi này, sau đó lại sắp xếp lời nói một chút, đang cố gắng giải thích cho Lâm Dật món này là gì.
“Thật ra món này chính là...”
“Cô có thể nói một cách thoải mái hay không? Lầm bà lầm bầm, không giống với con gái Đông Bắc chút nào.”
“Tôi dù có là người Đông Bắc thì cũng là một cô gái a!”
“Đây là cái logic gì vậy, giữa hai bên còn có liên hệ gì sao?”
“Anh tới gần một chút, tôi nói nhỏ cho anh đó là thứ gì.”
Lâm Dật thuận thế đưa đầu tới gần, An Ninh ở bên tai của anh nhỏ giọng nói vài câu.
“Thứ này mà cũng có thể nướng sao?”
“Tại Đông Bắc thì không có thứ gì mà không thể nướng cả.”
“Vậy cô ngay cả thứ này đều biết, tri thức đúng là rất rộng nha.”
An Ninh bị Lâm Dật nói cho ngượng ngùng, bèn giải thích:
“Lúc đầu tôi cũng không biết, là bạn thân đã nói cho tôi.”
“Nếu đã là thứ thần kỳ như thế, vậy nhất định phải nếm thử rồi.”
“Lấy năm phần Lam tiên tử trước, lại thêm năm cái thận, trái phá này, cũng lấy hai phần đi...”
Nhìn thấy Lâm Dật gọi đồ, vẻ mặt của An Ninh có chút cổ quái.
“Chắc chắn muốn gọi những món này sao?”
“Đương nhiên rồi, đều là đồ đại bổ.”
“Tôi nói cho cho anh biết, anh đừng có ý đồ xấu gì khác, mấy ngày nay tôi không thể được.”
Lâm Dật ngẩng đầu nhìn An Ninh, “Cái gì gọi là mấy ngày nay không được? Chẳng lẽ qua mấy ngày nữa thì được sao?”
Ngạch...
“Tôi không phải là có ý kia, ý của tôi là, anh đừng có mà có ý nghĩ khác lên người của tôi.”
“Tôi căn bản cũng không có ý gì cả.” Lâm Dật nói: “Cái này gọi góp nhặt năng lượng, chờ đến lúc dùng thì sẽ không hư.”
An Ninh cởi giày cao gót, đặt dưới mặt bàn, nhẹ nhàng đá Lâm Dật một chút.
“Đừng nói nữa, trong tiệm còn có nhiều người như vậy, nếu để người khác nghe thấy cũng không tốt, gọi thêm những món khác đi, dạ dày này không tệ, là đặc sắc của bọn họ, anh nếm thử xem.”
“Được.”
Lâm Dật lại gọi thêm không ít món, sau đó lên một bàn lớn, vô cùng phong phú.
Tuy ăn không hết, nhưng đây mới là thái độ nên có khi mời khách ăn cơm.
Cho dù trước đó, đã nói rằng hôm nay cùng nhau uống rượu, nhưng sau đó, Lâm Dật uống bảy chai, An Ninh bốn chai. Lượng này đã vượt qua trình độ uống rượu.
May mà tửu lượng của hai người đều được, ý thức không có bị ảnh hưởng nhiều.
Sau khi ăn xong, An Ninh tính tiền, hai người cùng nhau đi ra ngoài. An Ninh quấn chặt quần áo trên người, nửa người dưới là leggings nhung đen, dưới chân đi giày cao gót màu đen.
Phối với chiếc áo khoác lông dê dài, càng lộ vẻ thon thả đẹp mắt.
“Cảm thấy thế nào? Hương vị cũng được đúng không.”
“Đồ nướng đều rất không tệ, ngon hơn bên Trung Hải nhiều.” Lâm Dật nói:
“Nhưng mấy món rau trộn chỉ ở mức trung bình, còn không bằng tôi làm.”
“Bớt khoác loác đi, tuy là cửa hàng nhỏ, nhưng dù sao cũng là đầu bếp làm, thủ pháp đương nhiên là mạnh hơn anh nhiều.”
“Cô khinh thường ai vậy, tốt xấu gì tôi cũng từng mở qua quán cơm đó.”
“Anh còn từng mở quán cơm sao?”
“Mở hơn một tháng, sau đó bởi vì xảy ra chút chuyện, nên đành đóng cửa.”
Nhắc đến chuyện của tiệm cơm, Lâm Dật chợt phát hiện, khung cảnh hôm nay có chút giống với năm ngoái.
Cùng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cùng là ICU.
Điều khác biệt duy nhất chính là, không cứu được bà lão, nhưng cứu được An Quốc Hoa.
Lâm Dật hít sâu.
Cho tới bây giờ, chuyện này đã qua được hơn một năm.
Đây vẫn là một chuyện khó có thể bình ổn trong lòng Lâm Dật, làm sao cũng không thể xóa đi.
------
Dịch: MBMH Translate