Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1478 - Chương 1476: Tôn Mãn Gia Uy Hiếp.

Chương 1476: Tôn Mãn Gia Uy Hiếp.
Chương 1476: Tôn Mãn Gia Uy Hiếp.
Chương 1476: Tôn Mãn Gia Uy Hiếp.




An Ninh còn muốn lên tiếng, nhưng chợt phát hiện Lâm Dật lại trầm mặc.

“Tôi có phải đã nói gì sai rồi không ?”

“Không có chuyện gì cả, chỉ là nhớ tới chút chuyện khác.”

Lâm Dật nói xong, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, cô về bệnh viện đi, tôi về khách sạn.”

“Được, ngày mai gặp.”

Reng reng reng _ _

Ngay tại lúc hai người muốn tách ra, điện thoại di động của An Ninh lại vang lên.

“Bọn họ lại đến!”

...

Sau khi Lâm Dật và An Ninh rời đi một tiếng đồng hồ, Nhiếp Chính Dương khoác cái áo choàng dài, đi tới cửa bệnh viện.

Không bao lâu sau, bốn người Tôn Mãn Gia, lái chiếc 570 dừng lại trước cửa bệnh viện.

“Bác sĩ Nhiếp, không nghĩ tới anh lại làm việc ở đây, ngày hôm qua đúng là đã xảy ra một chút hiểu lầm, anh đừng để trong lòng.”

Tôn Mãn Gia rất chủ động đưa tay ra, thật giống như chuyện ngày hôm qua chỉ là chút ma sát nhỏ.

Người giống như Tôn Mãn Gia, đều có một đặc điểm phổ biến.

Lúc cần anh hoặc là lúc không có thù oán gì với anh đều có thể cùng anh nâng cốc vui vẻ, xưng anh gọi em, thậm chí đều sẽ không để ý đến sự chênh lệch giai cấp và thân phận.

Chỉ khi nào giữa hai bên xảy ra mâu thuẫn, hoặc là xung đột lợi ích thì người đầu tiên đứng ra đâm sau lưng chính là bọn họ.

Tôn Mãn Gia chính dạng người điển hình này.

Nhưng Nhiếp Chính Dương lại không có cách nào bình tĩnh thong dong như vậy.

Trong lòng còn có vấn đề, không cách nào tiêu tan.

Nhưng bây giờ, hai bên là quan hệ hợp tác, cũng chỉ có thể kiên trì, cố nặn ra vẻ tươi cười để nói chuyện với Tôn Mãn Gia.

“Tôi cũng không nghĩ tới, chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”

Tôn Mãn Gia ngoài cười nhưng trong không cười, gật đầu.

“Người đâm anh em của tôi bị thương đang ở đâu? Sao cậu ta lại đột nhiên xuất hiện ở trong bệnh viện vậy?”

Tôn Mãn Gia sợ trong chuyện này có mờ ám, liền tỉ mỉ nhiều hỏi thêm một câu.

“Bố vợ tương lai của tôi bị đau tim nên được đưa đến đây, hiện tại đã được cứu, cho nên bọn họ đều đến đây.”

“Thì ra là như vậy.” Tôn Mãn Gia như có điều suy nghĩ, nói.

“Bọn họ đã ra ngoài ăn cơm, buổi tối nhất định sẽ trở lại, anh có thể gọi người đến.” Nhiếp Chính Dương nói:

“Nhưng tôi có một yêu cầu.”

“Anh nói đi.”

“An Ninh là bạn gái của tôi, tôi hi vọng anh không nên có ý đồ gì với cô ấy.”

“Ha ha...”

Tôn Mãn Gia cười ha hả, “Chuyện này thì không thành vấn đề, chúng ta cũng có thể coi là không đánh không quen biết, đương nhiên tôi sẽ không có ý gì với cô ấy nữa, anh cứ yên tâm.”

“Các người có thể tìm một chỗ chờ một hồi, đến lúc cậu ta trở lại thì tôi sẽ thông báo cho anh.”

“Được, vậy cứ quyết định như vậy đi.” Tôn Mãn Gia nói:

“Vừa lúc người anh em kia của tôi đang ở trong bệnh viện các người, tôi cũng đi qua đó nhìn một chút.”

“Tại bệnh viện của chúng tôi sao?”

Nhiếp Chính Dương có chút ngoài ý muốn, anh ta cũng không nghĩ tới chuyện này.

Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại thì cảm thấy hợp tình hợp lý.

Nhị Viện là một trong hai bệnh viện tốt nhất Băng Thành, bị thương nặng như vậy, đưa người đưa đến đây cũng là chuyện đương nhiên.

“Chuyện tiếp theo, anh sắp xếp đi, tôi đi về trước.”

“Được, đi thong thả.”

Nhiếp Chính Dương quay người rời đi, Tôn Mãn Gia quấn chặt quần áo trên người, thấp giọng nói:

“Gọi điện thoại tra một chút, phòng bệnh của cha vợ anh ta ở đâu, dù sao cũng đã đến đây rồi, nhất định phải đi thăm hỏi một chút!”

“Hiện tại sẽ đi ngay!”

Cùng lúc đó, Nhiếp Chính Dương lặng lẽ đi tới phòng đơn của An Quốc Hoa.

Ba người Lưu Quế Cầm mua sủi cảo và cơm hộp, coi như là đã giải quyết bữa tối.

“Dì ơi, ăn cơm chưa.”

Lúc này, Nhiếp Chính Dương đi đến, mỉm cười chào hỏi.

Ba người vốn dĩ đang vừa nói vừa cười, khi nhìn thấy Nhiếp Chính Dương thì nụ cười im bặt, đều trở khẩn trương mà mất tự nhiên.

Nhất là Lưu Quế Cầm, càng khẩn trương đến luống cuống chân tay, không biết nên đối mặt với Nhiếp Chính Dương thế nào.

Bình thường mà nói, cậu ấy là bạn trai của con gái mình.

Thế nhưng người tên là Lâm Dật kia lại là ân nhân lớn của gia đình mình.

Hơn nữa xét về trình độ thì quả thật mạnh hơn Nhiếp Chính Dương không ít.

Điều quan trọng nhất là, thái độ của con gái mình đối với cậu ấy cũng khiến cho người ta nhìn không thấu.

Cho nên khi nhìn thấy Nhiếp Chính Dương lần nữa, Lưu Quế Cầm cũng không biết làm sao để đối mặt cả.

“Dì vừa mới lau người cho bác ấy, mới bắt đầu ăn cơm.”

Lưu Quế Cầm nhường ra một cái ghế, đối đãi Nhiếp Chính Dương cũng khách sáo hơn không ít.

“Tình hình của chú thế nào rồi? Có phản ứng gì không tốt không?”

“Lâm chủ... Đều rất tốt, không có việc gì, không cần lo lắng.”

“Vậy là tốt rồi.” Nhiếp Chính Dương cười ha hả nói:

“Đoán chừng sang năm là có thể khôi phục gần như hoàn toàn, hẳn là sẽ không chậm trễ việc tham gia hôn lễ của hai chúng cháu.”

Ba người trong phòng bệnh, ai cũng không nghĩ tới, Nhiếp Chính Dương lại nhắc tới chuyện kết hôn.

Tuy hai bên đều có ý nghĩ kết hôn, nhưng chuyện này còn chưa chứng thực.

Hơn nữa phụ huynh hai bên còn chưa gặp mặt, sao cậu ấy có thể quyết định chuyện này như vậy chứ.

Mặc dù nói bản thân bà sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện giữa bọn nó, nhưng dù sao cũng phải nói lại với con gái của mình, không thể để một bên quyết định như vậy được.

“Không kém bao nhiêu đâu.” Lưu Quế Cầm thuận miệng phụ họa một câu, “Trước Tết Nguyên Đán hẳn là có thể xuất viện.”

“Chắc chắn là không có vấn đề gì, con cũng phải bắt tay vào chuẩn bị cho chuyện kết hôn sau đó, tránh đến lúc đó sẽ luống cuống tay chân, nhất định phải làm cho thật nở mày nở mặt mới được.”

Lưu Quế Cầm khẽ nhíu mày, nhưng trên mặt vẫn giữ ý cười.

“Việc này không vội, cũng chỉ là cái nghi thức, cũng không có gì lớn.”

Nhiếp Chính Dương nở nụ cười, “Con cũng cảm thấy như vậy, cho nên con thấy, gần đây con sẽ cùng Ninh Ninh đi lấy giấy chứng nhận. Chuyện của hai chúng con cũng coi như được định xuống, cứ kéo dài mãi cũng không cần thiết, dì nói đúng không.”

“Quả thực...”

Lưu Quế Cầm muốn nói chút gì đó, nhưng cũng không biết làm sao mở miệng, cũng chỉ có thể ứng phó trước, chờ con gái của mình trở về rồi lại nói.

“Chính Dương à, bởi vì chuyện của bọn dì mà con cũng vất vả cả một buổi chiều rồi, đoán là con cũng đã mệt. Bên này cũng không có việc gì nữa, con trở về nghỉ một lát đi, đừng khiến cho thân thể quá mệt mỏi.”

“Dù có mệt mỏi con cũng phải tới xem một chút, tuy còn chưa được chứng nhận, nhưng cũng coi như là người một nhà, xảy ra chuyện lớn như vậy, con nhất định phải tận tâm tận lực.”

“Chuyện này...”

Lưu Quế Cầm muốn nói lại thôi, lúc trước cảm thấy đứa nhỏ này không tệ, thái độ làm người rất thông minh, nhưng hôm nay xem ra thì mình đúng là không biết nhìn người.

Két két...

Ngay lúc tại Lưu Quế Cầm muốn lên tiếng, nghe được tiếng mở cửa.

Vốn cho rằng là con gái của mình trở về, không nghĩ tới lại là bốn người đàn ông xa lạ.

Tuy đều là người xa lạ, nhưng bà vẫn nhận ra hai người trong đó!

Bọn họ chính là người đã đến nhà mình lúc sáng!

Khiến cho chồng bà bị đau tim!

Nhiếp Chính Dương cũng ngây ngẩn cả người!

Không nghĩ tới Tôn Mãn Gia sẽ mang người tới!

Nhưng anh ta lại không tiện nói gì, dù sao cũng là do mình mật báo!

“Các người tới đây làm gì, chẳng lẽ còn chưa gây chuyện đủ sao!” Lưu Quế Cầm nói:

“Nhanh ra ngoài đi!”

“Bác gái, đừng kích động, chúng tôi tới đây cũng không có ác ý gì cả, chỉ là muốn thăm bệnh chồng dì một chút, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi còn có thể gọi xe, giúp dì kéo người đến lò hỏa táng.” Tôn Mãn Gia nói.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment