Chương 1477: Lấy Chút Trình Độ Này Của Anh?
Chương 1477: Lấy Chút Trình Độ Này Của Anh?
“Cậu nói vậy là có ý gì!”
An Quốc Dũng tức giận, đi lên muốn đánh người.
“Chú hai bình tĩnh một chút, bọn họ nhiều người.”
Nhiếp Chính Dương tiến lên ngăn cản An Quốc Dũng.
Anh ta biết rõ Tôn Mãn Gia là ai, nếu như ra tay đánh người thì An Quốc Dũng chắc chắn sẽ không có quả ngon để ăn.
“Tôi thật sự lười phản ứng với đám người già yếu tàn tật mấy người. Hôm nay tôi đến đây, cũng không phải là tới tìm các người.” Tôn Mãn Gia đốt điếu thuốc, nói:
“Bảo Lâm Dật nhanh trở về một chút, sau đó đến phòng 706 khu nội trú thứ ba tìm tôi. Nếu không thì lão già trên giường này có thể sống đến ngày mai hay không sẽ là một ẩn số.”
Nói xong câu kế tiếp, Tôn Mãn Gia dẫn người đi ra khỏi phòng bệnh, Nhiếp Chính Dương cũng lập tức lau mồ hôi.
“Dì, các người ở lại đây một lúc, con đi ra xem một chút, xử lý việc này giúp các người.”
Nhiếp Chính Dương chột dạ rời khỏi phòng bệnh, đuổi kịp đám người Tôn Mãn Gia.
“Anh đây là có ý gì, tôi không phải là đã bảo anh chờ tại phòng bệnh rồi à, sao còn tìm tới đây rồi!”
“Tôi muốn làm gì là tự do của tôi, anh tốt nhất đừng nói mấy lời vô nghĩa này ở trước mặt tôi”
“Anh đừng quá đáng, anh đã đáp ứng tôi rồi, chẳng lẽ anh quên rồi sao!”
Hô thông!
Tôn Mãn Gia đá cho Nhiếp Chính Dương một chút.
“Tôi con mẹ nó đã cho anh mặt mũi thì tốt nhất nên biết điều, đừng có chọc tôi không thoải mái, nếu không tôi sẽ giết chết anh!”
Đối mặt với Tôn Mãn Gia hung thần ác sát, Nhiếp Chính Dương không dám nói câu nào, chỉ có thể trợn mắt nhìn anh ta.
“Chúng ta đi!”
Sau khi bọn người Tôn Mãn Gia rời đi, ý tá nhỏ đỡ Nhiếp Chính Dương lên.
“Bác sĩ Nhiếp, chúng ta báo cảnh sát đi, những người này thật đáng giận, thế mà dám đến bệnh viện quấy rối!”
“Không cần báo cảnh sát.”
Nhiếp Chính Dương ôm bụng, được y tá đỡ lên, “Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, việc này coi như xong đi.”
“Vậy được rồi, tôi dìu anh đi nghỉ một lát.”
Trong phòng bệnh, sắc mặt của An gia đều vô cùng tức giận.
“Chị dâu, chính là đám người này khiến cho anh bị đau tim đúng không.” An Quốc Dũng hỏi.
“Ừm.”
“Vậy còn chờ gì nữa! Báo cảnh sát ngay đi, những tên tiểu lưu manh này đúng là càng ngày càng vô pháp vô thiên!”
“Buổi sáng chị đã báo cảnh sát, nhưng một chút tác dụng không có, chị vẫn nên gọi cho Ninh Ninh thì hơn.”
“Nó chỉ là một cô gái, chị gọi điện thoại cho nó thì làm được gì chứ, cũng không xử lý được những chuyện này.”
“Đứa nhóc tên là Lâm Dật kia không phải còn đang ở bên nó sao, chị gọi bọn họ trở về hỏi một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
An Quốc Dũng không nói gì, mấy người kia sau khi đi vào đã chỉ mặt gọi tên muốn tìm Lâm Dật.
Đoán chừng giữa bọn họ có chuyện gì đó, dù sao cũng phải gọi cú điện thoại này.
Sau đó, Lưu Quế Cầm gọi điện thoại cho An Ninh, đem chuyện đã xảy ra nói qua một lần với cô.
“Ninh Ninh, chuyện bên kia thế nào rồi?”
“Hai người bọn con lập tức sẽ trở về.”
“Vậy người chờ một chút.”
Ước chừng khoảng hơn nửa giờ, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lâm Dật và An Ninh đi vào từ bên ngoài.
“Mẹ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, đám người kia sao lại còn tìm đến bệnh viện vậy.”
“Mẹ cũng không biết, lúc tiến vào liền nói bảo Lâm chủ nhiệm nhanh trở về, sau đó đến phòng 706 khu nội trú thứ ba tìm bọn họ.”
Lâm Dật gật gật đầu, “Chú không có việc gì đúng không.”
“Không có việc gì, đều rất tốt.” Lưu Quế Cầm xoắn xuýt nói:
“Nhưng đối phương nói, nếu như cậu không đi tìm cậu ta thì có khả năng còn sẽ động thủ.”
“Việc nhỏ, tôi sẽ qua đi xử lý một chút, các người chờ ở đây đi.”
“Một mình cậu có được không.”
Thấy Lâm Dật muốn đi, An Ninh bắt lấy cánh tay của anh từ phía sau.
Cô rất muốn báo cảnh sát để giải quyết vấn đề.
“Việc nhỏ, các người chờ ở đây là được rồi.”
Bỏ cánh tay của An Ninh ra, Lâm Dật đi về phía khu nội trú thứ ba.
...
Khu nội trú thứ ba, phòng số 706.
Nơi này cũng là phòng đơn, nhưng không cao cấp như chỗ của An Quốc Hoa.
Tả Toàn Lập để trần, trên bụng quấn băng vải, đã có thể hoạt động một chút.
Ngoại trừ Tả Toàn Lập, bọn người Tôn Mãn Gia cũng ở đây, giống như đang ở nhà của mình vậy. Anh ta đang nằm trên một cái giường khác, nhìn có vẻ còn thảnh thơi hơn so với Tả Toàn Lập.
“Anh, lúc này đã qua hơn nửa giờ rồi, sao một chút động tĩnh cũng không có vậy, không phải là đã bị dọa cho không dám tới đó chứ.” Tả Toàn Lập nói.
“Rất không có khả năng.”
Tôn Mãn Gia nói:
“Cậu ta dám cướp đường băng của anh tôi, sau đó lại đâm anh, đủ để chứng minh là một người hung ác. Đối với dạng người này, thì mặt mũi còn lớn hơn so với trời, hẳn là sẽ không làm rùa đen rút đầu đâu.”
Nói xong, Tôn Mãn Gia quay đầu, nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang tựa ở bên tường.
“Kim Bảo, đợi lát nữa lúc đối phương đến, anh hạ thủ nhẹ một chút, đừng làm quá phận.”
Người đàn ông được Tôn Mãn Gia gọi là Kim Bảo, tên đầy đủ là Trương Kim Bảo, là một trong những thủ hạ tâm phúc của Tôn Mãn Lâu, cũng là người đi theo và dốc sức trong nhiều năm, có địa vị cực cao trong tổ chức.
“Lúc đến, đại ca đã nói với tôi, tôi biết phải làm sao, sẽ không tìm phiền toái cho đại ca đâu.”
“Có lời này của anh thì tôi an tâm rồi.” Tôn Mãn Gia ngáp một cái, “Hôm nay nhất định phải để cho cậu ta có một buổi tối khó quên, cho cậu ta biết đây không phải là nơi cho cậu ta giương oai.”
Két két _ _
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lâm Dật đi vào từ bên ngoài.
“Nghe nói anh lại tìm tôi?”
Nhìn thấy Lâm Dật tiến vào, bọn người Tôn Mãn Gia liền đứng chung với nhau.
“Tôi đã tìm cậu được một khoảng thời gian rồi, đâm người anh em của tôi thì không thể cứ tính như thế được.”
“Như vậy không phải là đang rất tốt sao? Ít nhất cũng nhặt về được một cái mạng.”
Tôn Mãn Gia nhíu mày, ánh mắt đánh giá trên người Lâm Dật một lúc lâu.
“Thế nào, nghe ý của cậu thì hình như còn muốn đụng vào chúng tôi?”
“Việc này hình như là các người bắt đầu trước a?” Lâm Dật nói:
“Đầu tiên là đi cha mẹ của An Ninh để gây chuyện, sau đó lại chạy tới uy hiếp người ta. Tốt xấu gì các người cũng có lực ảnh hưởng nhất định, thế mà còn làm chuyện low như thế, nhìn là biết không có triển vọng gì lớn.”
“Anh, hẳn là cậu ta đúng không.” Trương Kim Bảo hỏi.
Tôn Mãn Gia gật gật đầu, “Cũng không cần đi ra ngoài, động thủ ngay tại đây đi, giải quyết tất cả ân oán một lần cho sạch sẽ luôn.”
Trương Kim Bảo dò xét một bước về phía trước, đứng ở trước mắt Lâm Dật.
“Anh tôi nói cậu là một người luyện võ, tôi thử thân thủ của cậu một chút.”
“Thử tôi sao?”
Lâm Dật không nói chuyện, hời hợt vung quyền, đánh về phái Trương Kim Bảo.
Điều khiến cho anh kinh ngạc chính là cánh tay đối phương vung lên có thể cản công kích của mình lại.
“Thật sự là có tài, đúng là tôi đã nhìn lầm rồi.” Lâm Dật nói với vẻ kinh ngạc.
Dựa vào động tác vừa rồi, anh có thể phán đoán chuẩn xác rằng người này hẳn là có biết phương thức cận chiến phát lực đan điền.
Nhưng trình độ cũng không tính là cao, nhiều lắm là cũng chỉ là cấp E.
Nhưng điều này đã nói rõ một vấn đề rất lớn.
Tôn Mãn Lâu và tổ chức thủ hạ của anh ta dường như đã đạt đến một mức độ cao hơn, lợi hại hơn so với trong tưởng tượng của mình.
Trương Kim Bảo khinh thường lắc đầu, ánh mắt mang theo vẻ khinh miệt.
“Thì ra cậu chỉ có chút trình độ này, tôi thực sự đã đánh giá cao cậu rồi.”
“Đừng có vội, mới chỉ có một chiêu, cũng không thể nói rõ được vấn đề, chúng ta tiếp tục.”
Nói xong, Lâm Dật lại vung một quyền đánh về phía Trương Kim Bảo.
------
Dịch: MBMH Translate