Chương 1478: Tam Quan Chạy Theo Ngũ Quan.
Chương 1478: Tam Quan Chạy Theo Ngũ Quan.
“Vừa rồi đã thử qua một lần, còn không hết hy vọng?”
“Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ.”
Trương Kim Bảo không nói tiếp nữa, vẫn dùng phương thức giống nhau để đánh trả.
Nhưng lần này, tình huống lại không giống với lúc trước!
Lúc Trương Kim Bảo thực hiện động tác đón đỡ, nhưng Lâm Dật lại trở tay giữ cổ tay anh ta lại, sau đó dụng lực kéo một phát, lôi đến trước người mình.
Trong nháy mắt, Trương Kim Bảo phát hiện được điều không thích hợp.
Cho dù là tốc độ phản ứng hay là sức lực, đều hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của mình!
Nhất là cánh tay của mình, giống như bị kìm kẹp vậy, dù là dùng hết toàn lực, cũng không thể tránh thoát!
“Đi con bà nó chứ!”
Lâm Dật vung ra một nắm đấm khác, mạnh mẽ đánh vào trên mặt Trương Kim Bảo.
A _ _
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Trương Kim Bảo ôm lấy cái mũi của mình, co quắp ngồi trên đất, trên mặt đều là máu, vô cùng chật vật.
Nhìn thấy thảm trạng của Trương Kim Bảo, bọn người Tôn Mãn Gia đều ngây ngẩn cả người.
Trương Kim Bảo chính là thủ hạ tâm phúc đi theo bên cạnh đại ca, thực lực bản thân thì không cần nhiều lời, làm sao có thể bị cậu ta đánh ngã trong vòng một quyền được!
“Kim Bảo!”
Nhìn thấy thảm trạng của Trương Kim Bảo, Tôn Mãn Gia bị giật nảy mình.
Anh ta là người hiểu rõ tình huống của Trương Kim Bảo nhất.
Theo như lời đại ca thì cho dù là vô địch võ thuật hay là các loại cao thủ binh đặc chủng đều khó có khả năng là đối thủ anh cậu ấy, hôm nay làm sao lại bị một tên phú nhị đại đánh bại!
“Kim Bảo, anh thế nào rồi!”
Trương Kim Bảo ôm lấy cái mũi của mình, cảm giác đau rát.
Mặc dù không có biểu hiện ra ngoài, nhưng sự kinh hãi trong lại không giảm bớt chút nào.
Bình thường mà nói, nếu mình bị đánh một quyền, căn bản không có khả năng bị thương nặng như vậy!
Dù sao người đối phương cũng phải đạt đến cấp D mới có thể làm như vậy!
Nhưng đại ca và em của anh ấy đã nói, cậu ta chỉ là một phú nhị đại, làm sao có thể có thực lực như vậy được!
“Tôi không sao!”
Trương Kim Bảo đứng lên, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Dật lại tràn đầy kiêng kị.
“Còn được không.” Tôn Mãn Gia thấp giọng hỏi.
“Không có việc gì, mới vừa rồi là tôi sơ suất.” Trong ánh mắt của Trương Kim Bảo là từng đợt sát khí, giọng điệu cũng càng trở nên trầm thấp.
“Cũng may là hôm nay tôi tới đây, nếu như chỉ dựa vào những người anh em bình thường kia chắc chắn là đánh không lại cậu ta, cuối cùng vẫn phải ăn thiệt thòi.”
“Anh nắm chắc là được rồi.”
Trương Kim Bảo gật gật đầu, “Anh, các người lui về phía sau một chút, lần này tôi phải nghiêm túc một chút, không thể khiến các người bị thương được.”
“Tốt!”
Tôn Mãn Gia và những người khác, đều cẩn thận lui về phía sau, nhường không gian lại.
Trương Kim Bảo sờ ở phía sau hông, lấy ra một thanh dao bấm.
“Tới đi, để tôi nhìn xem rốt cuộc cậu có tài nghệ gì!”
“Chỉ có từng này đức hạnh, còn muốn động thủ với tôi sao?”
“Tôi con mẹ nó giết chết cậu!”
Tức giận mắng một tiếng, Trương Kim Bảo cầm lấy dao găm, xông về phía Lâm Dật!
Giờ phút này, Lâm Dật vô cùng chắc chắn rằng người đàn ông trước mắt này nắm giữ phương thức phát lực đan điền.
Quả thực là không đơn giản.
Ba!
Cùng lúc đó, Trương Kim Bảo đã vọt tới, Lâm Dật nâng một bàn tay lên, bắt lấy cổ tay của anh ta một cách quỷ mị!
Trong chốc lát, thời gian tựa như là dừng lại vậy!
Trương Kim Bảo gắt gao trừng mắt, đối mặt với ánh mắt của Lâm Dật giữa không trung.
Chỉ là một chiêu này, anh ta biết bản thân mình xong rồi!
Nhất là trong mắt của Lâm Dật còn mang theo sát ý, khiến cho Trương Kim Bảo mất đi tất cả năng lực chống đỡ!
“Tên phế vật trên giường kia, hôm qua cứ như vậy nằm xuống, hôm nay đến lượt anh.”
Lâm Dật không cho Trương Kim Bảo bất cứ cơ hội nào, đoạt dao găm của anh ta rồi đâm thẳng tắp vào bụng!
A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, khiến cho cả tòa nhà đều có thể nghe thấy.
Trương Kim Bảo ôm lấy miệng vết thương của mình, nằm ở trong vũng máu!
Tôn Mãn Gia và Tả Toàn Lập nhìn Lâm Dật mà cảm thấy choáng váng, trong mồm thậm chí có thể nhét được một quả táo.
Bọn họ biết rõ trình độ của Trương Kim Bảo.
Không thể tin tưởng được, người nằm xuống kia lại là anh ấy!
A _ _
Lại là một tiếng hét chói tai, Lâm Dật quay đầu, nhìn hai y tá nhỏ đứng ngoài cửa, đều đang ngồi co quắp trên đất.
“Không có việc gì, đừng sợ.”
Lâm Dật có chút bất đắc dĩ, quên mất nơi này là bệnh viện.
“Chạy a!”
Thời khắc nguy hiểm, Tôn Mãn Gia lập tức kịp phản ứng, chạy về phía cửa giống như là sắp mất mạng!
Giờ này khắc này, anh ta đã không còn để ý tới nhiều như vậy.
Nếu như mình không đi, Lâm Dật chắc chắn sẽ không buông tha cho mình.
Tôn Mãn Gia bỏ chạy, nhưng Lâm Dật lại không có ý nghĩ buông tha cho anh ta. Anh liền quay người xông ra ngoài!
Mà hai người còn sót lại cũng kịp phản ứng, muốn chạy ra bên ngoài.
“Đã đến lúc này rồi thì cũng đừng đi nữa.”
Một quyền!
Một chân!
Chỉ với hai chiêu đã khiến cho hai người đều ngã xuống đất không dậy nổi, đứng cũng không nổi.
Giải quyết xong hai người, Lâm Dật cũng không lãng phí thời gian, quay người xông ra ngoài.
Trong hành lang, nhìn thấy Tôn Mãn Gia giống như người điên, cho dù là bệnh nhân hay là bác sĩ đều không biết làm sao.
Mà khi Lâm Dật cầm một thanh dao găm đầy máu cùng lúc đi ra từ phía sau, đầu của mọi người liền cảm thấy ong ong.
Đây, đây là muốn giết người sao?
Thấy phương hướng chạy trốn của Tôn Mãn Gia, Lâm Dật cất bước đuổi theo, sau đó dùng một cú lăng không đạp vào lưng của anh ta!
Hô thông!
Thân thể của Tôn Mãn Gia mất đi thăng bằng, ngã về phía trước, bịch một tiếng, ngã xuống mặt đất.
“Cứu mạng a! Giết người rồi!”
Lúc này Tôn Mãn Gia đã không còn phong thái của đại ca xã hội mà giống như một người điên, la hét trong hành lang.
“Cậu, cậu muốn làm gì, bỏ đao xuống!”
Biết được tình huống tòa nhà, bảo vệ liền lập tức chạy tới.
Trên tay cầm lấy côn, run rẩy nhìn Lâm Dật.
“Người trẻ tuổi, cậu nghĩ thoáng một chút, cậu còn trẻ như vậy, nếu như động thủ giết người thì chờ đợi cậu chính là tử hình. Cậu còn còn có thanh xuân, ngàn vạn không thể làm chuyện điên rồ.” Đội trưởng bảo an nói.
“Tiểu tử, cậu bình tĩnh một chút, có gì thì có thể chậm rãi nói chuyện.” Bác sĩ trực ban khuyên can.
“Cái tên nằm trên mặt đất kia, trên tay còn có hình xăm, cũng không phải là người tốt!”
Một người thân của bệnh nhân đứng tại cửa ra vào nhỏ giọng nói thầm:
“Anh ta chắc chắn là đã bắt nạt anh chàng đẹp trai kia, nếu không người ta cũng không tức giận như vậy.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, thu thập mấy tên ghê tởm này không phải là được rồi sao!”
Thấy tâm trạng của Lâm Dật đã tỉnh táo lại, người vây xem cũng không sợ như vậy nữa.
Hơn nữa phần lớn phụ nữ nhân cũng đang giúp Lâm Dật nói chuyện, cho là anh bất đắc dĩ nên mới làm như vậy.
Người bác sĩ phụ trách khuyên cản Lâm Dật cũng đen mặt lại.
Đã cầm đao giết người rồi, thế mà còn nói chuyện giúp cậu ta?
Tam quan chạy theo ngũ quan, lớn lên đẹp trai thì có thể muốn làm gì thì làm sao?
“Lâm Dật!”
Ngay tại lúc Lâm Dật chuẩn bị đưa Tôn Mãn Gia đi, chợt nghe truyền đến một tiếng kinh hô.
Phát hiện An Ninh đi ra trong thang máy.
“Sao cô lại tới đây.”
“Tôi lo cho anh nên mới chạy tới.”
“Chỉ là nhóm lưu manh thôi, có cái gì mà phải lo.”
Nói xong, Lâm Dật nhìn tất cả bác sĩ và nhân viên bảo an tại chỗ, nói:
“Các người gọi điện thoại cho Trương Đại Dũng, nói tôi là Lâm Dật, anh ấy sẽ đến xử lý việc này.”
Nói được nửa câu, Lâm Dật dừng một chút.
“Các người tốt nhất cũng đừng quản chuyện của tôi.”
------
Dịch: MBMH Translate