Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1481 - Chương 1479: Ba Ngày Sau.

Chương 1479: Ba Ngày Sau.
Chương 1479: Ba Ngày Sau.
Chương 1479: Ba Ngày Sau.




Tê _ _

Người vây xem, đều bị dọa cho run rẩy.

Cảm thấy ánh mắt của người đàn ông kia giống như là đao vậy!

Lâm Dật cúi người, nắm lấy cổ áo của Tôn Mãn Gia, kéo người trở về!

Người xây xem trong hành lang đều lặng im nhìn chăm chú.

“Các người đang làm gì vậy, còn không mau gọi điện thoại báo cảnh sát!”

Tôn Mãn Gia còn đang cố gắng gào thét, nhưng lại không ai nghe anh ta cả.

Tất cả đều bị Lâm Dật chấn nhiếp, thân thể cũng không dám nhúc nhích, sao có thể báo cảnh sát được.

“Lâm Dật!”

An Ninh vọt lên qua đám người.

Cô không hề nghĩ tới mọi chuyện lại lớn như vậy.

Cũng không nghĩ tới, Lâm Dật lại hung ác như thế.

Cùng với anh ấy trước đó hoàn toàn như hai người khác nhau.

“Bọn họ cũng đã bị dạy dỗ, cảnh cáo một chút là được rồi, đừng náo quá lớn.”

“Những người này chỉ là mấy con chó, nếu không xx mẹ anh ta thì cũng không biết cha mình là ai.” Lâm Dật thấp giọng nói:

“Cô chờ ở bên ngoài đi, tôi đã gặp rất nhiều dạng người như này rồi, có kinh nghiệm hơn cô nhiều.”

“Tôi biết anh lợi hại, nhưng đây là Đông Bắc, không phải Trung Hải, nhân mạch quan hệ của anh căn bản là không quản được đến nơi này.”

“Vậy thì cô đúng là quá xem thường tôi rồi.”

Nói xong, Lâm Dật lôi kéo cổ áo Tôn Mãn Gia, lôi vào trong phòng bệnh.

“Cô chờ tôi ở bên ngoài, không được vào.”

Ầm!

Người bên ngoài, đều mắt lớn trừng mắt nhỏ, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào.

Nhưng lúc này, một bóng người lén lút xuất hiện ở phía sau đám người!

Người này chính là Nhiếp Chính Dương!

Nhìn thấy Lâm Dật kéo Tôn Mãn Gia đi về phòng bệnh, Nhiếp Chính Dương trốn vào một góc hẻo lánh nơi hành lang, sau đó lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát!

“Y Đại Nhị Viện, phòng 706 khu nội trú thứ ba, có người cầm đao hành hung, hung thủ tên là Lâm Dật, các người nhanh phái người tới!”

“Được rồi, chúng tôi sẽ thông báo cho cảnh sát Nhị Viện đi qua, xin giữ vững liên lạc trong suốt quá trình!”

Cúp điện thoại, vẻ mặt của Nhiếp Chính Dương bỗng nhiên trở nên hung ác nham hiểm, gắt gao nắm điện thoại di động, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tôn Mãn Gia không thu thập được cậu, tôi cũng không tin cảnh sát cũng không thu thập được cậu!”

...

Cửa phòng bệnh bị khóa lại, Tôn Mãn Gia bị ném vào.

“Anh!”

Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Tôn Mãn Gia, mồ hôi lạnh của Tả Toàn Lập chảy ròng.

Tên Lâm Dật này ngày cả anh mình mà cũng dám đánh, vậy người ở trong phòng lại không cần phải nói.

“Từ giờ trở đi, tôi hỏi cái gì thì anh phải trả lời cái đó.” Lâm Dật ngồi dựa vào cuối giường, lạnh lùng nói.

Tôn Mãn Gia khẽ run rẩy, nhìn Trương Kim Bảo hôn mê bất tỉnh nằm trong vũng máu, một cỗ khí lạnh bỗng từ gót chân lan đến trên đỉnh đầu anh ta.

“Hôm nay tôi nhận thua, cậu có câu hỏi gì thì cứ việc nói.”

“Tôi có chút tò mò, sao các người lại biết tôi đến bệnh viện?” Lâm Dật cười nói:

“Các người đúng thật là lợi hại, tôi ra ngoài ra bữa cơm, các người lại tới, thời gian bấm đốt ngón tay đúng là rất chuẩn.”

“Là Nhiếp Chính Dương nói cho chúng tôi biết, vì để báo thù chuyện ngày hôm qua nên tôi mới dẫn người tới.”

“Nhiếp Chính Dương?”

“Chính là anh ta!” Tôn Mãn Gia run rẩy đốt điếu thuốc, “Đã đến lúc này rồi, tôi không cần thiết lừa cậu làm gì.”

Lâm Dật cười cười, anh ta thật đúng là bụng đầy ý nghĩ xấu, ngay cả loại chuyện này mà cũng làm được.

Người tên An Ninh kia, tuy khác hấp tấp nhưng thực chất bên trong cũng là một cô gái hiền lành.

Nếu như thật sự kết hôn với anh ta, chỉ sợ chính là nhờ vả không đúng người.

“Chuyện này trước đó đã kết thúc, bây giờ nói chuyện khác.”

“Cậu muốn làm gì!”

Tôn Mãn Gia nhìn Lâm Dật, đầy trong đều là vẻ kiêng dè.

“Anh của anh hẳn là người được gọi là Đông Bắc Vương Tôn Mãn Lâu đúng không.”

“Cậu đã biết thân phận của anh tôi?”

“Trước khi xuống máy bay có nghe người dưới đài quan sát nói qua, nhưng tôi cũng không để tâm lắm, không nghĩ tới anh của anh lại bám riết không tha.”

Điểm ấy khiến cho Tôn Mãn Gia rất kinh ngạc, biết thân phận của đại ca thế mà lại không nhường chút nào. Đây cũng không giống với chuyện mà người thông minh sẽ làm.

“Tôi sống hơn ba mươi năm, cậu là người ngông cuồng nhất mà tôi đã từng gặp.”

“Chỉ là kẻ đứng đầu đám lưu manh, còn thật cho rằng mình là bàn thái sao?” Lâm Dật nói:

“Gọi điện thoại cho anh của anh, tôi có lời muốn nói với anh ta.”

Lúc này, Tôn Mãn Gia đang ước gì có thể liên hệ với đại ca, lấy năng lực của đại ca nhất định có biện pháp giải quyết việc này.

Tôn Mãn Gia bấm gọi cho Tôn Mãn Lâu, sau đó mở loa ngoài.

“Chuyện bên viện xử lý xong chưa.”

“Bây giờ còn chưa tới thời gian ngủ đâu, sao lại bắt đầu nằm mơ rồi.” Lâm Dật nói:

“Người tên là Kim Bảo kia bị tôi đâm một đao, hiện tại đã nằm xuống, về phần người em trai không chịu thua kém kia của anh cũng đã bị tôi thu phục, cho nên anh đã tính sai rồi.”

Rất rõ ràng, Tôn Mãn Lâu bên phía đối diện cũng không nghĩ tới là sẽ xảy ra chuyện như vậy, trầm mặc mấy giây mới nói.

“Lâm tiên sinh, cậu thật sự đã vô cùng vượt quá dự liệu của tôi, tuổi còn trẻ mà có trình độ này, lão Tôn thật sự bội phục.”

“Tính nhẫn nại của tôi có hạn, không có thời gian nghe anh nói nhảm. Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, tôi hy vọng chuyện này dừng ở đây. Nếu không thì anh cứ sống thoải mái mấy ngày nữa đi, tôi sẽ không để anh sống tới cuối tháng.”

“Ha ha...”

Trong điện thoại, Tôn Mãn Lâu cười lạnh một tiếng.

“Không hổ là người có thể một tay sáng lập tập đoàn Lăng Vân, thủ đoạn tàn nhẫn của Lâm tiên sinh thật sự đã khiến cho tôi mở rộng tầm mắt. Nhưng Tôn Mãn Lâu tôi đã đứng sừng sững hơn hai mươi năm, cậu thật sự cho rằng tôi sẽ sợ sao.”

“Xem ra anh vẫn còn không phục.”

“Nếu như lá gan tôi nhỏ như vậy, cũng không đạt đến trình độ hôm nay.” Tôn Mãn Lâu nói:

“Tôi không biết quy tắc bên Trung Hải, nhưng đến Đông Bắc thì nhập gia tùy tục đi. Chúng ta hẹn một chỗ gặp mặt một lần, nhìn xem người cười đến cuối cùng là người nào.”

“Anh thật đúng là không biết sống chết.”

“Tôi luôn cảm thấy lời này nên để tôi nói mới đúng.” Giọng nói của Tôn Mãn Lâu trở nên trầm thấp:

“Tôi thừa nhận, nếu như là tại Trung Hải hoặc là phương Nam, tôi không có khả năng là đối thủ của cậu. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, nơi này là Đông Bắc, không phải là nơi mà một người ngoài như cậu có thể giương oai. Cậu phải hiểu được đạo lý rồng mạnh không áp được đàn rắn.”

“Vậy thì anh cũng phải hiểu, rồng cuối cùng vẫn là rồng, rắn cuối cùng vẫn là rắn, phải bày rõ ràng vị trí của mình mới được.”

“Vậy ba ngày sau, tám giờ tối, gặp tại khách sạn Shangrila.” Tôn Mãn Lâu nói:

“Cậu có thể đem gọi tất cả người quen của mình đến, nếu như thời gian không đủ, tôi có thể cho cậu thêm mấy ngày.”

“Chuyện này cũng không cần thiết, tôi đã quen độc lai độc vãng rồi.” Lâm Dật nói:

“Hơn nữa đối phó với dạng người các người, cũng không cần phải gọi quá nhiều người.”

“Sảng khoái, đã rất lâu rồi tôi không gặp được người giống như Lâm tiên sinh đây!” Tôn Mãn Lâu nói:

“Lâm tiên sinh có thể cho tôi chút mặt mũi hay không, chuyện hôm nay dừng ở đây, thả em trai tôi ra. Tôi có thể để đảm bảo rằng, sau này sẽ không quấy rối người bên cạnh cậu nữa, chúng ta sẽ giải quyết chuyện này riêng.”

“Không thành vấn đề.”

“Chuyện hôm nay cứ như vậy đi, ba ngày sau không gặp không về, tôi chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, chờ cậu tới.”

“Một lời đã định!”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment