Chương 1481: Tôi Cũng Đi Khách Sạn.
Chương 1481: Tôi Cũng Đi Khách Sạn.
“Không cần hoài nghi tính thật giả của giấy chứng nhận, người làm giả thứ này đều đang bị giam giữ ở bên trong kìa.”
Không cần Lâm Dật nói, Trần Liên Sinh cũng biết giấy chứng nhận này là thật, lúc này anh đã tháo xuống tất cả phòng bị.
Nhưng vừa muốn cúi chào thì bị Lâm Dật ngăn lại.
“Đừng để lộ, không cần quá khoa trương.”
Lâm Dật chỉ vào phòng 706, nói:
“Nếu như các người đã tới thì mang người ở bên trong đi đi, nhưng tôi không muốn để lộ thân phận của mình, hi vọng các người có thể giữ bí mật này.”
“Tôi biết phải làm sao.”
“Vậy được rồi, mọi chuyện trước hết cứ tạm quyết định như vậy đi.” Lâm Dật nói:
“Đúng rồi, mới rồi là ai báo cảnh sát vậy? Đối phương có nói tên của mình không?”
“Hình như là không nói, chỉ nói rằng ở đây có người cầm đao hành hung, bảo chúng tôi nhanh tới xử lý, nhưng người báo cảnh sát là một người đàn ông.”
“Người đàn ông sao?” Lâm Dật lẩm bẩm một câu, cảm thấy chuyện này có điểm gì là lạ.
“Lúc báo cảnh sát, dáng vẻ giọng điệu của đối phương thế nào?”
Lâm Dật tin tưởng, lấy năng lực của Trương Đại Dũng hẳn là có thể bình ổn việc này, dù sao cũng đến mức phải báo cảnh sát.
Nhưng hết lần này tới lần khác, chuyện như vậy lại xảy ra, ít nhiều cũng có chút kỳ quái.
“Tôi thật sự không biết, là trung tâm Cảnh Sát đã liên hệ với chúng tôi.”
“Hiện tại đi tra xem, xem chủ của dãy số đó là ai.”
“Đã biết.” Trần Liên Sinh lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho trung tâm cảnh sát, chuẩn bị tra xem người báo cảnh sát là người nào.
Mà Lâm Dật thì yên lặng tự hỏi.
Nếu như không cuộc nói chuyện với Tôn Mãn Gia, Lâm Dật sẽ không để ý chuyện này.
Nhưng anh lại biết được từ trong miệng của anh ta là Nhiếp Chính Dương liên hệ bọn họ. Điều này đã khiến anh nổi lòng nghi ngờ, cảm thấy việc này, khả năng có chút quan hệ với anh ta.
Ước chừng sau mười mấy phút, Trần Liên Sinh nhận được câu trả lời.
“Thủ trưởng, đã điều tra xong.” Trần Liên Sinh nói:
“Người báo cảnh sát tên là Nhiếp Chính Dương, là bác sĩ khoa ngoại của Nhị Viện. Anh ta nói nhìn thấy bên này có người cầm đao hành hung, nên đã gọi điện thoại báo cảnh sát.”
“Quả nhiên là anh ta.” Lâm Dật nói thầm:
“Lãnh đạo, có vấn đề sao?”
“Người báo cảnh sát này có chút bất chính, anh lấy tội danh ảnh hưởng công vụ đi xử lý một chút.”
“Việc này không tốt lắm.”
Trần Liên Sinh khó xử, “Quá trình báo cảnh sát không có một chút vấn đề, cũng không bắt lên đầu người ta được.”
“Những người trong phòng bệnh chính là anh ta tìm đến, rõ ràng chính là là mua hung giết người, tội danh này còn chưa đủ à?”
Vẻ mặt Trần Liên Sinh như cầu xin, “Lãnh đạo, người ta có tổng cộng bốn người thì hai người đã bị ngài đâm, hai người khác thi bị đánh không đứng dậy nổi, rốt cuộc là ai giết ai.”
“Ngạch... Chuyện này có chút xấu hổ.” Lâm Dật nở nụ cười, “Vậy thì mượn lý do này, bắt vào đánh một trận, cho anh ta biết cái gì gọi là xã hội hiểm ác.”
“Chuyện này thì không thành vấn đề.” Trần Liên Sinh cười xấu xa nói.
“Không tệ không tệ, tôi xem trọng anh, sau này nhất định có thể thăng quan.”
Lâm Dật vỗ bả vai của Trần Liên Sinh với ý vị sâu xa, rồi đi về phía An Ninh.
Nhìn thấy Lâm Dật đi tới, cảnh sát còn lại lập tức trở nên cảnh giác, nhìn chằm chằm Lâm Dật.
“Bỏ hết súng xuống cho tôi, việc này chỉ là hiểu lầm, cùng tôi vào trong bắt người đi!”
Lời nói của Trần Liên Sinh khiến cho hơn mười cảnh sát còn lại đều cảm thấy mơ hồ.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Thế mà không truy cứu chuyện này?
“Còn thất thần làm gì vậy! Không nghe rõ lời tôi nói sao! Cùng tôi đi vào bắt người!”
Trần Liên Sinh lại hét lên, mấy người còn lại mới kịp phản ứng, vội vàng xông vào, nhưng vẫn còn đang ở trong trạng thái mơ hồ.
“Mọi chuyện đều đã xử lý xong, đi thôi.” Lâm Dật nói với An Ninh.
Hả?
An Ninh và Trương Đại Dũng đều mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Vừa rồi còn giương cung bạt kiếm, nói muốn bắt Lâm Dật về, hiện tại sao lại không có một chút việc gì vậy?
Chuyện này không hợp logic a.
“Xác định không có chuyện gì sao?”
“Nếu như thật sự có chuyện, bọn họ sẽ để cho tôi đi sao?”
“Nhưng thái độ của bọn họ chuyển biến cũng quá nhanh đi, anh đã làm gì vậy?”
“Thiên cơ không thể tiết lộ, cô cũng đừng hỏi nhiều như vậy, đi thôi.”
“Ừm, chỉ cần anh không có việc gì là được rồi.”
Trong thời gian một ngày này, tâm trạng của An Ninh thay đổi rất nhanh, từ buồn đến vui, nên giờ cô cũng không có tâm tư chú ý đến chuyện khác nữa.
Chỉ cần Lâm Dật không có việc gì là được rồi.
Cùng lúc đó, bọn người Tôn Mãn Gia bị mang ra ngoài, căm tức nhìn Lâm Dật:
“Cậu đây là có ý gì!”
“Tôi quả thực không muốn bắt các người, nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không có liên quan với tôi, các người đành tự nhận lấy xui xẻo vậy.” Lâm Dật nhún vai nói.
Tôn Mãn Gia nghĩ lại chuyện vừa xảy ra.
Lâm Dật quả thực không có báo cảnh sát, mà lại đến cấp độ như cậu ta cũng không có khả năng làm loại chuyện nói không giữ lời kia.
Tôn Mãn Gia không nói gì, yên lặng để cảnh sát mang đi.
Mà Lâm Dật và An Ninh cũng về tới trong phòng bệnh của cha cô.
“Con gái, hai người các con không sao chứ?” Lưu Quế Cầm tiến lên nói.
“Không có việc gì, đều đã xử lý xong, sau này sẽ không sao nữa.”
Vì không muốn mẹ mình lo lắng, An Ninh chỉ nói qua mọi chuyện, cũng không có nói tỉ mỉ.
“Nhưng mẹ vừa mới thấy xe cảnh sát tới.”
“Đúng thế, cảnh sát đến bắt những người xấu kia đi.”
“Nhìn xem đầu óc của mẹ này, sao lại quên mất chuyện này chứ.”
Sau khi biết mọi chuyện đã được xử lý, người An gia đều có loại cảm giác như trút được gánh nặng, sau này cũng không cần lo lắng nữa.
“Được rồi, cũng đã hơn 11 giờ tối, hai người các con cũng đừng ở lại đây nữa, đi về nghỉ ngơi đi, buổi tối hôm nay mẹ sẽ ở đây.” Lưu Quế Cầm thúc giục, nói.
“Vẫn là để con ở lại đây với mẹ đi.” An Ninh nói.
“Không cần, con ở lại đây cũng không tiện chăm sóc, hai chúng ta thay ca, qua mấy ngày nữa con lại đến.”
“Vậy con sẽ xin phép nghỉ, sáng ngày mai sẽ tới.”
“Cũng không cần xin phép nghỉ đâu, cha con cũng không phải lúc nào cũng cần chăm sóc. Nếu như mẹ mệt thì sẽ gọi con đến, đừng chậm trễ công việc.”
“Vậy ngày mai nhìn tình huống rồi lại nói.”
An Ninh vẫn có chút không yên lòng, nhưng lại bị Lưu Quế Cầm đuổi đi, chuyện mà bà có thể tự làm thì không muốn làm phiền con cái.
Đi ra từ trong phòng bệnh, tâm trọng của An Ninh đã tốt hơn nhiều, lại khôi phục bộ dáng thoải mái lúc trước.
“Tôi đi trước.”
Lâm Dật ngáp một cái, sau đó ngoắc tay đón xe.
“Các người đặt khách sạn ở đâu?”
“Đại khách sạn Tứ Quý, cách trong viện không xa.”
“Tôi biết ở đâu.” An Ninh nói ra: “Trong nhà của tôi không ai, hôm nay sẽ theo anh đến đó ở tạm, ngày mai có thể cùng nhau đi làm.”
“Cô có bệnh tại thân, đi với tôi làm gì.”
“Có bệnh thì có quan hệ gì với chuyện cùng ở khách sạn sao?”
“Ngạch, vậy thì cùng đi đi.”
An Ninh không hiểu ý của Lâm Dật, nếu như là Lương Nhược Hư hoặc là Vương Oánh, đoán chừng mới nói thì đã hiểu.
Sau khi sắp xếp xong kế hoạch tiếp theo, hai người đón xe về tới khách sạn.
...
Y Đại Nhị Viện, phòng trực ban khoa tim mạch, Nhiếp Chính Dương cầm điếu thuốc, đứng bên bệ cửa sổ, ánh mắt rơi vào cửa chính khu nội trú.
Ánh đèn trên xe cảnh sát không ngừng lấp lóe, thanh thế đúng là rất lớn.
“Thật sự là chờ mong a, đợi lát nữa cậu ta sẽ bị mang đi.”
------
Dịch: MBMH Translate