Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1484 - Chương 1482: Cô Cũng Chỉ Là Một Đống Cơ Quan.

Chương 1482: Cô Cũng Chỉ Là Một Đống Cơ Quan.
Chương 1482: Cô Cũng Chỉ Là Một Đống Cơ Quan.
Chương 1482: Cô Cũng Chỉ Là Một Đống Cơ Quan.




Từ lúc xe cảnh sát đến, Nhiếp Chính Dương vẫn đứng ở chỗ này, muốn nhìn thấy hình ảnh Lâm Dật bị bắt.

Ước chừng hơn nửa giờ sau, có người lục tục bị mang tới xe cảnh sát.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Nhiếp Chính Dương lẩm bẩm một câu, cảm thấy khó hiểu.

Lâm Dật cầm đao hành hung, nhất định sẽ bị bắt đi.

Nhưng sao lại bắt nhiều người đi như vậy?

Sau vài giây đồng hồ suy tư, Nhiếp Chính Dương giật mình.

Tuy Lâm Dật là người cầm đao hành hung, nhưng dựa theo thông lệ, mấy người Tôn Mãn Gia cũng phải tiếp nhận điều tra.

Nghĩ tới đây, ý cười của Nhiếp Chính Dương càng tăng lên, lại về tới trên ghế.

Trong phòng chỉ mở một chiếc đèn bàn, nụ cười nơi khóe miệng càng khiến cho anh ta trở nên âm u hơn.

“Lâm Dật à Lâm Dật, không phải cậu rất lợi hại sao, cuối cùng không phải đều bị tôi chơi chết sao? Dám cướp người của tôi, tôi sẽ để cho cậu chết như thế nào cũng không biết.”

Sau khi dập tắt điếu thuốc trên tay, Nhiếp Chính Dương khẽ hát, bấm gọi cho An Ninh.

“Ninh Ninh, còn ở phòng bệnh không, anh hiện tại không có việc gì, muốn đi qua xem em một chút.”

“Không cần đâu, em đã trở về.”

“Sao em lại đi một mình vậy, đã trễ thế như vậy sẽ không an toàn, sao lại không gọi điện thoại cho anh, anh đưa em trở về.”

“Lâm Dật đang ở bên cạnh em, cũng không cần anh.”

“Lâm Dật đang ở bên cạnh em sao!”

Thân thể của Nhiếp Chính Dương lúc này hơi chấn động, “Cậu, cậu ta không phải là bị cảnh sát mang đi rồi à, sao có thể ở cùng với em được!”

“Xin lỗi, để anh thất vọng rồi, người bị mang đi là bọn người Tôn Mãn Gia, không có quan hệ gì với tôi hết.” Trong điện thoại, Lâm Dật cười ha hả nói.

“Bọn họ bị mang đi sao!”

“Không sai, hẳn là anh rất thất vọng đúng không.”

Ầm!

Nhiếp Chính Dương không nói câu nào, trực tiếp cúp điện thoại, sắc mặt trắng bệch, cả người đầy mồ hôi lạnh.

“Không thể nào!”

“Nhiều người như vậy đều nhìn thấy cậu ta cầm đao hành hung, làm sao có thể không có chút việc gì được!”

“Cho dù cậu ta là Hội trưởng Hội y học Trung Quốc cũng không có khả năng có đặc quyền lớn như vậy!”

Tròng mắt của Nhiếp Chính Dương trừng lớn, thở hồng hộc, nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.

Cùm cụp!

Đột nhiên tiếng mở cửa đánh gãy mạch suy nghĩ của Nhiếp Chính Dương.

Vốn cho rằng là y tá trực ban tới, không có nghĩ rằng lại là cảnh sát!

“Đồng chí cảnh sát, các người tới đây là...?”

“Anh là Nhiếp Chính Dương đúng không, người gọi điện thoại báo cảnh sát cũng là anh phải không.”

“Đúng, là tôi.”

“Đi theo chúng tôi một chuyến đi.”

Trần Liên Sinh không cho Nhiếp Chính Dương cơ hội nói nhảm, trực tiếp bắt đi.

Anh ta mờ mịt, nhìn còng tay lạnh như băng, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Cảnh sát, anh bắt tôi làm gì, tôi chính là người báo cảnh sát, chẳng lẽ chuyện này cũng phạm pháp sao!”

“Báo cảnh sát quả thực không phạm pháp, thế nhưng anh hẳn là biết người tên là Tôn Mãn Gia kia, và anh chắc cũng biết tại sao anh ta lại đến đây đúng không.” Trần Liên Sinh nhìn Nhiếp Chính Dương, “Lại còn nhiều lời với tôi nữa?”

...

Lúc Nhiếp Chính Dương gọi điện thoại tới, An Ninh vừa mới làm xong thẻ phòng, hai người đang đi về trong phòng.

“Cô nói đi cùng với tôi làm gì, giống như yêu đương vụng trộm không bằng.”

“Tôi cũng không sợ, anh sợ cái gì.” An Ninh nói:

“Trước mắt có hơi nhiều chuyện, chờ sau khi bình phục được một thời gian, tôi sẽ đi nói rõ ràng, không nên lãng phí thời gian của nhau.”

“Cô đúng là rất thoải mái.”

“Được rồi, đừng nói chuyện của tôi.” An Ninh quay đầu, đánh giá Lâm Dật, “Anh mới vừa nói, để cho anh ấy thất vọng rồi, là có ý gì?”

“Bởi vì anh ta là người báo cảnh sát, chỉ đơn giản như vậy.”

“Anh, anh ta báo cảnh sát...”

Vẻ mặt An Ninh hiện lên sự tức giận, “Người này thật sự là không cứu nổi! Ở chung với anh ta hơn một năm, thế mà tôi lại không phát hiện ra!”

“Không có việc gì, dù sao cũng đều phải chia tay.” Lâm Dật xoay xoay lưng nói:

“Chỉ cần không ngủ cùng một chỗ thì không coi là thua thiệt.”

“Ừm.” An Ninh gật gật đầu, “Không còn sớm, đi về nghỉ ngơi đi.”

...

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật đang ngủ mơ mơ màng màng, thì nhận được điện thoại của An Ninh.

“Vừa mới sáng sớm, gọi điện thoại làm gì.”

“Đến giờ làm việc.”

“Tôi đã khi nào đi làm đúng giờ chưa, chờ tôi tỉnh ngủ lại nói tiếp.”

“Anh không đi làm, nhưng tôi thì có, nhanh đi ăn cơm một chút.”

Nói xong, An Ninh cúp điện thoại, Lâm Dật bị làm cho tỉnh cả ngủ, thu dọn một chút, cũng chuẩn bị đến nội viện nhìn xem.

Tuy dậy rất sớm, nhưng lúc anh đi tìm Lý Tự Cẩm, phát hiện bọn họ đều đã đi.

Để một mình nhân viên nhàn rỗi như anh lại đây.

Sau khi ăn sáng, hai người đón xe đến Viện nghiên cứu Nông nghiệp, ai cũng bận rộn chuyện của mình.

Nhưng Lâm Dật cũng chỉ là hỏi thăm tiến độ học tập một chút, những chuyện khác thì cũng không cần anh phải quan tâm.

Hai ngày tiếp theo, cuộc sống của Lâm Dật không có chút gợn sóng nào, người khác cũng không tới tìm phiền toái, thời gian trôi qua rất thoải mái.

An Ninh còn đưa Lâm Dật và Lý Tự Cẩm đi ăn mỹ thực đặc sắc của Đông Bắc, lẩu, dưa chua chưng miến, gà hầm nấm, khiến cho Lý Tự Cẩm ăn đến quên cả trời đất.

Trong lúc đó, Đông Bắc còn có một đợt tuyết lớn, phố lớn ngõ nhỏ đều được bao phủ trong làn áo bạc, khắp nơi đều là màu tuyết trắng. Lý Tự Cẩm buổi tối không ngủ được, ghé vào bên cửa sổ nhìn tuyết rơi lúc nửa đêm, sau đó ngày hôm sau vô cùng cao hứng đi đắp người tuyết và ném tuyết.

Mà Lâm Dật còn hưởng thụ cảm giác một rồng hai phượng.

Lấy tính nghiền ép, trong đóng tuyết đúng là một thanh song sát.

Nhất là An Ninh, không chỉ có sức chiến đấu nghiền ép, còn khiến cho áo lót bên trong đều là tuyết.

“Nếu như trên tay có đao, tôi nhất định sẽ chém chết anh trước!”

“Bạo lực như vậy làm gì, giống như Tự Cẩm chúng ta xem, nhẹ nhàng một chút không tốt sao.”

“Nếu như anh không ném tuyết vào trong đồ của tôi thì tôi cũng sẽ ôn nhu với cậu!”

“Không phải chỉ là chút tuyết thôi sao, phơi một hồi là khô.”

Trong văn phòng, Lâm Dật cởi giày của mình ra, chuẩn bị dùng máy sưởi để hong khô.

“Bên trong tôi đều là tuyết!!!”

“Vậy thì cởi ra đi, sợ cái gì.” Lâm Dật nói:

“Yên tâm đi, tôi không có bất kỳ suy nghĩ gì đối với phụ nữ có số đo như cô, dù là cô có cởi hết thì ở trước mặt ta cũng chỉ là một đống cơ quan trên cơ thể mà thôi.”

“Đao của tôi đâu!”

Reng reng reng _ _

Điện thoại di động của An Ninh đột nhiên vang lên.

“Mẹ.”

“Con gái, có bận gì không?”

“Không bận, có chuyện gì ạ.” Giọng nói của An Ninh trở nên vội vàng, “Có phải là cha đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Cha con rất tốt, là Nhiếp Chính Dương và cha mẹ của cậu ấy đến bệnh viện.”

“Muốn đến thăm cha con sao.” An Ninh vén tóc, “Không được nhận đồ của bọn họ, nhanh đuổi người đi.”

“Tuy nói là đến để thăm cha con, nhưng chủ yếu là tới nói chuyện kết hôn. Nhưng con không ở đây nên mẹ cũng không tiện nói gì, con có thể hay phép nghỉ, đến bệnh viện một chuyến được không, đến nói mọi chuyện với bọn họ cho rõ ràng.”

“Nói chuyện kết hôn sao?”

An Ninh sửng sốt, đám người này đang nghĩ thế nào vậy?

Mọi chuyện còn chưa có gì đâu, thế mà lại tới nói chuyện kết hôn?

Hơn nữa còn là lúc ba mình đang nằm viện!

“Mẹ cũng không biết nhà bọn họ nghĩ gì nữa, thế mà lại tới lúc mấu chốt này.” Lưu Quế Cầm thở dài, “Nếu như con không có việc gì thì đến một chuyến đi, mẹ cũng không biết nên xử lý như thế nào.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment