Chương 1483: Gió Thổi Qua Đồng Bằng.
Chương 1483: Gió Thổi Qua Đồng Bằng.
“Mẹ chờ con tại bệnh viện, con sẽ qua đó ngay.”
Cúp điện thoại, An Ninh thu dọn đồ đạc của mình một chút, chuẩn bị đến bệnh viện.
“Mọi chuyện thế nào, Nhiếp Chính Dương đến bệnh viện rồi sao?”
“Bọn họ đúng là làm tôi tức chết mà.”
An Ninh tức giận dậm chân, “Cha tôi còn đang nằm viện, thế mà chạy tới nói chuyện kết hôn với mẹ tôi, thật sự không biết người nhà bọn họ đang nghĩ gì nữa, tức chết tôi rồi.”
Ngạch...
Lâm Dật cũng có chút bội phục Nhiếp Chính Dương.
Lúc đó mình bàn giao cho Trần Liên Sinh, bắt anh ta vào rồi đánh một trận, vốn cho rằng có thể thành thật hơn một chút, không nghĩ tới sau khi đi ra lại như con thiêu thân.
Thật đúng là Tiểu Cường (con gián) đánh mãi không chết.
“Vậy cô lái xe chậm một chút, bên ngoài đều là tuyết.” Lâm Dật ngáp một cái, “Cho tôi mượn dùng giường gấp trong văn phòng của cô một chút, nghịch tuyết có hơi mệt, buổi chiều nên ngủ bù một giấc.”
“Anh đừng ngủ, đi cùng tôi.”
“Tôi đi làm gì? Giả làm bạn trai cô sao?”
“Chuyện này còn cần hỏi sao?” An Ninh nói với vẻ đương nhiên:
“Đến lúc đó anh cứ liền nói, trong nhà anh vô cùng có tiền, hơn nữa đã ngủ cùng nhau, có thể khoác lác thế nào thì cứ khoác lác thế đó, để cho bọn họ biết khó mà lui.”
Là một người nắm giữ một hệ thống giả trang, Lâm Dật đã cản súng giúp không ít người, nhưng người khác đều là ngượng ngùng như con chim cút, ấp úng nửa ngày mới nói nên lời.
An Ninh thì lại không giống, trực tiếp nói với anh rằng muốn anh giả làm bạn trai của mình, khiến cho Lâm Dật có chút bất ngờ.
“Chắc chắn muốn nói như vậy sao? Liệu có khiến cô trở thành kẻ hám tiền không?”
“Tôi không có vấn đề gì cả.” An Ninh nói:
“Đó đều là chuyện trên miệng người khác, anh thích nói như thế thì cứ nói thế đó.”
“Đây không phải là đang bôi nhọ danh tiếng của cô sao, cô không sợ người khác nói xấu sau lưng à?”
“Tức giận cũng không được gì, tôi cũng không quản được miệng của người đời.” An Ninh nói:
“Nhưng nếu để cho tôi biết nhất định sẽ đi lên cho người đó một bạt tay. Nếu như tôi không biết thì kệ đi, trên đời không có chuyện gì là có thể hoàn mỹ cả, mọi chuyện không thể lúc nào cũng theo ý mình cả, nhìn thoáng chút là được rồi.”
Tâm thái của An Ninh hoàn toàn vượt ra khỏi dự kiến của Lâm Dật.
Loại tính cách thoải mái sảng khoái này quả thực khiến người ưa thích.
“Lợi hại, tôi có lẽ cũng nên học theo phong thái này của cô mới được.”
“Muốn học cũng được, nhưng phải nộp học phí.”
An Ninh cười, sau đó lấy ra một chiếc quần leggings nhung trong ngăn kéo tủ. Cô đưa lưng về phía Lâm Dật, chuẩn bị thay chiếc quần đã bị tuyết làm ướt.
Ban đầu vốn dĩ muốn chờ Lâm Dật đi mới thay, nhưng tình huống bây giờ khẩn cấp cũng không nghĩ nhiều nữa.
Giữa hai người khác phái, lúc thu hút người nhất cũng không phải là không mảnh vải che thân, mà chính là ôm tì bà nửa che mặt, muốn che còn lộ.
Giống như là An Ninh hiện tại, chỉ là một động tác thay quần đã đủ khiến cho người miên man bất định.
“Móa!”
Lâm Dật mắng một câu, quay người đi ra bên ngoài.
An Ninh đang cởi quần được một nửa, quay đầu nhìn Lâm Dật, “Nữ sinh thay quần, anh cũng không hứng thú nhìn, có phải là giới tính có vấn đề rồi hay không?”
“Vốn là có hứng thú, nhưng người nào mẹ nó biết được cô còn mặc thêm một chiếc quần bên trong nữa.”
“Lúc này là giữa mùa đông, tôi mặc thêm một chiếc quần giữ ấm bên trong cũng rất bình thường mà.” An Ninh nói:
“Anh cho rằng đây là phương Nam sao, một chiếc Leggings là có thể trải qua mùa đông à?”
“Vậy cô làm sao thay đồ lót? Không phải cũng có đồ dự bị đó chứ?”
An Ninh liếc Lâm Dật một chút, “Có ai bỏ thứ đó trong văn phòng không, bệnh tâm thần à.”
“Không phải nó cũng là ướt sao.”
“Anh không biết xấu hổ mà còn nói? Nếu không phải anh ném tuyết vào trong quần áo của tôi thì cũng sẽ không như thế.”
“Lúc tôi giặt tất mà buổi sáng còn chưa khô thì sẽ dùng máy sấy để sấy một chút.”
An Ninh ôm bờ eo thon, đánh giá Lâm Dật.
“Nếu như anh thích như vậy, tôi có thể cho anh xem, không cần nói bóng nói gió, dù sao cũng là người đẹp trai, tôi không ngại.”
“Cô nói vậy thì oan uổng cho tôi quá, việc này không cần nói bóng nói gió, tôi chỉ đang cho cô ý kiến thôi.” Lâm Dật nói:
“Nhưng vì để tránh việc cô xem tôi như lưu manh, có thể không cần cởi, cứ mặc mà sấy luôn cũng được.”
“Mặc thì làm sao sấy? Như vậy căn bản không có hiệu quả gì cả.”
“Không phải vậy.” Lâm Dật nói:
“Căn cứ khoa học cho thấy, khi gió đi qua đồng bằng thì sẽ hình thành vòi rồng, lượng gió cũng sẽ có sự thay đổi, cho nên hiệu quả sẽ tốt hơn.”
“Gió đi qua đồng bằng...”
Vừa mới bắt đầu, An Ninh còn không hiểu ý của Lâm Dật, nhưng rất nhanh liền hiểu ra.
“Với số đo này của tôi sao có thể tính là đồng bằng được!”
“Đống đất và đồng bằng cũng không khác nhau nhiều.”
“Anh có tin tôi dùng giày cao gót đâm chết anh hay không.”
“Cô nhìn cô xem, tôi chỉ là đưa ra chút ý kiến, đồ lót bị ướt sẽ rất dễ bị bệnh, tôi cũng là vì muốn tốt cho cô.”
“Tôi thấy anh chính là đang có ý nghĩ xấu với tôi!” An Ninh trừng mắt nhìn Lâm Dật.
Lớn lên đẹp trai như vậy, sao cứ luôn muốn ăn đòn thế chứ!
“Tôi đây là đang quan tâm cô.”
“Quan tâm tôi mà sao chỉ nói áo lót, đồ lót là một bộ a.”
“Đồ lót và áo lót không giống nhau.”
“Đều là đồ mặc trong, sao lại không giống nhau.”
“Bình thường mà nói thì chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, những thứ như áo lót trên cơ bản đều là khô mát. Nhưng đồ lót thì không giống, luôn ẩm ướt cũng không sao cả.”
Nói xong, Lâm Dật đứng dậy, cầm chìa khóa xe trên bàn rồi rời đi.
“Trời có chút lạnh, tôi đi làm nóng xe.”
Loảng xoảng.
Lâm Dật rời đi, cửa đóng lại, An Ninh sửng sốt một hồi lâu mới hiểu rõ.
“Lâm Dật, tôi giết chết anh!”
Sau mười mấy phút, An Ninh đã thay xong quần áo, khoác áo lông đến trên xe, đi lên liền bóp Lâm Dật mấy lần, lực tay vô cùng lớn.
Lâm Dật rất buồn bực, tại sao con gái lại có sự thống nhất trong chuyện bóp người này?
Dựa theo sự hướng dẫn của An Ninh, Lâm Dật chạy xe đến bệnh viện, nhưng hai người cũng không vội xuống xe.
“Nhớ kỹ những gì tôi đã nói với anh trên đường tới đây đó.”
“Tôi là phú hào giá trị con người 10 triệu, ở biệt thự, lái xe thể thao, nhiều tiền đến xài không hết.”
An Ninh hài lòng gật đầu, “Phía sau thì sau.”
“Phía sau không được, tôi không thích đi cửa sau, vẫn là phía dưới đi.”
“Cái gì mà phía dưới phía sau, tôi đang hỏi anh nội dung phía sau.”
“Quá xấu hổ, thực sự nói không nên lời.” Lâm Dật nói:
“Lấy khí chất này của tôi, nói là phú hào nhất định sẽ có người tin, nhưng cô lại nói, là tôi vừa gặp đã yêu cô, sau đó mặt dày mày dạn theo đuổi cô, không khác gì đang nói chuyện phiếm cả.”
“Hơn nữa mẹ cô cũng là người khôn khéo, nếu nói như vậy nhìn liền biết là giả.”
“Tốt xấu gì tôi cũng là thạc sĩ Nhân Đại, tuy không phải là hoa khôi, nhưng cũng có một đống người theo đuổi tôi, trình độ ngoại ngữ cấp sáu, nói anh theo đuổi tôi, làm sao lại là chuyện phiếm được!”
“Sờ lấy lương tâm 32C của cô rồi tự hỏi xem lý do mà tôi theo đuổi cô là gì đây?” Lâm Dật nói:
“Thích đống đất nhỏ của cô?”
“Thích thịt trên lưng cô?”
“Thích hình hoạt hình trên đồ lót?”
“Tôi cũng không chơi văn hóa phục hưng, tiểu thư Lolita cũng không phải?”
------
Dịch: MBMH Translate