Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1486 - Chương 1484: Thuốc Cao Da Chó.

Chương 1484: Thuốc Cao Da Chó.
Chương 1484: Thuốc Cao Da Chó.
Chương 1484: Thuốc Cao Da Chó.




“Anh có tin tôi bóp chết anh hay không!”

An Ninh ngồi bên cạnh tức giận, nhào tới Lâm Dật như hổ đói vồ mồi.

Không quan tâm mặt hay là eo, chỉ cần là chỗ có thể sờ thì đều bóp một cái.

Nếu như trên tay An Ninh có đao, đoán chừng Lâm Dật đã bị chém thành tám khối.

“Anh không thể nói tôi như vậy được, bất kể nói thế nào, tôi cũng là người ngực nở mông cong, có kém cỏi như anh nói sao, còn cái gì mà văn hóa phục hưng, phục hưng cái rắm!”

“Nhưng quả thực rất phục cổ!”

“Tôi thích vậy đó!”

“Vâng vâng vâng, cô thích mặc thế nào đều là quyền của cô, hơn nữa còn là loại bông hút nước...”

“Anh còn nói nữa thì tôi sẽ giết chết anh!”

Đương đương đương ——

Ngay tại lúc An Ninh muốn động thủ, chợt nghe bên cạnh có người gõ cửa sổ xe, là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác quân đội màu xanh.

Nhìn thấy người bên ngoài, An Ninh vội vàng về tới chỗ ngồi kế bên tài xế, Lâm Dật bỏ kính xe xuống.

“Chuyện gì vậy?”

“Cái kia...”

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên có chút khó xử, ấp a ấp úng hơn nửa ngày mới nói ra.

“Đây là bệnh viện, thuộc về nơi công cộng, có không ít người lui tới, loại chuyện này vẫn nên tìm nơi vắng người thì hơn.”

Nói xong, người đàn ông trung niên chỉ về phía sau lưng mình.

“Các người lái theo con đường phía sau này, sau đó đến đường Hòa Hưng, bên kia có một lâm trường thí nghiệm của đại học Lâm Nghiệp, không có nhiều người.”

Ngạch...

Đại ca đúng là hiểu rõ sinh hoạt của con người a.

“Cám ơn đại ca.”

Thấy Lâm Dật rất phối hợp, người đại ca trung niên cười gật đầu.

“Xe A4 này quá nhỏ, thế nào cũng nên thay cái SUV, nhưng đừng quên mở máy sưởi, đừng để cảm.”

An Ninh:…

“Được được được, cám ơn đại ca.”

“Tôi đi trước, các người làm việc đi.”

“Được rồi.”

Sau khi người đàn ông trung niên rời đi, Lâm Dật đóng cửa sổ xe lại, “Cô không cần nói gì cả, người Băng Thành đúng là rất am hiểu cuộc sống.”

An Ninh ngồi bên cạnh ghế tài xế, ôm nửa bên mặt, mặt đỏ đến mức không thể gặp người.

Là một cô gái hiểu Lam tiên tử là gì, cô đương nhiên là hiểu ý của người đàn ông trung niên kia.

“Đi mau, đừng ở đây mất mặt xấu hổ nữa.”

“Ngạch, là do cô nhào tới, tôi cũng không làm gì cả mà.”

“Vậy cũng đi nhanh một chút.”

Dưới sự thúc giục của An Ninh, hai người đi tới phòng bệnh của An Quốc Hoa.

Lúc này, không chỉ có một mình Lưu Quế Cầm ở chỗ này, mà trạng thái của An Quốc Hoa cũng rất tốt, không có bất kỳ phản ứng phụ nào.

Nhưng ngoại trừ cha mẹ của An Ninh, trong phòng còn có năm người.

Một người trong đó là Nhiếp Chính Dương, mà bốn người còn lại, ba nam một nữ, đều đã có tuổi.

Nhìn thấy Lâm Dật và An Ninh tiến vào, tất cả đều đang không ngừng đánh giá bọn họ, sắc mặt không phải là rất dễ nhìn.

“Người ngồi bên cạnh Nhiếp Chính Dương là cha mẹ của anh ta, hai người khác chính là chú hai và chú ba của anh ta.” An Ninh nhỏ giọng giới thiệu.

“Ninh Ninh, tới đây ngồi.”

Mẹ của Nhiếp Chính Dương, Phạm Thục Lan nói:

“Con đã lâu lắm rồi không có đến nhà dì ăn cơm, dì cứ tưởng là con đã chết rồi.”

Phạm Thục Lan kéo tay An Ninh, tựa như nhìn thấy con dâu của mình vậy.

“Gần đây công việc có chút bận, không có nhiều thời gian nhàn rỗi như vậy.”

“Lấy công việc làm chuẩn là điều nên làm, chờ sau này khi hai người các con kết hôn, mỗi ngày dì đều sẽ nấu cơm cho con ăn, bảo đảm một năm con sẽ không ăn lại món giống nhau.”

“Dì à, có lẽ dì không biết một số chuyện, hôm nay mọi người đều tới đông đủ, con cũng nên nói rõ ràng một chút.” An Ninh nói:

“Con và Chính Dương đã không có khả năng bên nhau, chỉ là gần đây con bận quá nhiều chuyện, không có thời gian nói với anh ấy, để cho các người mất công đến đây một chuyến rồi, thật sự xin lỗi.”

“Chuyện này...”

Người nhà họ Nhiếp cũng biết, giữa hai người xảy ra một chút mâu thuẫn nhỏ, nhưng không nghĩ tới lại đến mức phải chia tay, hơn nữa còn dùng phương thức như vậy.

“Ninh Ninh, em đang nói cái gì đó, còn rất tốt sao em tại sao muốn chia tay.” Nhiếp Chính Dương lớn tiếng nói, đã có chút khống chế không nổi tâm trạng của mình.

“Là nguyên nhân gì thì anh đã biết, không cần thiết phải hỏi tôi.”

“Anh đã giải thích rõ với em rồi còn gì, anh chỉ đưa ra lựa chọn an toàn nhất, nếu không thì rất dễ xảy ra chuyện.” Nhiếp Chính Dương kích động, thậm chí có chút giống như bệnh nhân tâm thần.

“Hơn nữa hiện tại, anh cũng có thể cam đoan với em, nếu như sau này lại xuất hiện chuyện như vậy, anh nhất định sẽ đứng ra đầu tiên, sẽ không để cho em phải chịu bất kỳ ủy khuất gì.”

An Ninh lui về sau một bước, kéo dài khoảng cách với Nhiếp Chính Dương.

“Chuyện kia cũng không quan trọng, sau đó anh đã làm chuyện gì thì anh hẳn là tự mình rõ ràng.”

An Ninh vén tóc, hít sâu một cái.

“Cho dù nói thế nào, hai chúng ta cũng đã từng bên nhau hơn một năm, có mấy lời tôi không muốn nói quá rõ, nên chừa chút thể diện cho nhau. Cho nên, hôm nay tới đây thôi, cám ơn các người đã đến thăm cha tôi.”

“Ninh Ninh, em!”

“Đừng xưng hô như vậy nữa, giữa chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”

An Ninh chủ động khoác tay Lâm Dật.

“Anh ấy là bạn trai mới của tôi, đợi đến sau khi cha tôi bình phục, hai chúng tôi muốn kết hôn, cho nên anh nên chết tâm đi.”

Nếu như nói, chuyện chia tay với Nhiếp Chính Dương là tin tức khó có thể tin, như vậy chuyện kết hôn với Lâm Dật tương đương với sấm sét giữa trời quang.

“Không có khả năng, em không nên gạt anh. Anh biết em còn đang tức giận, cố ý đưa cậu ta qua để gạt anh.” Nhiếp Chính Dương tự bảo:

“Ninh Ninh, anh đã giải thích với rồi, việc này coi như xong đi, nhanh bảo cậu ta về đi. Đây chỉ có chúng ta là người một nhà, cậu ta ở lại cũng không thích hợp.”

“Ai nói là tôi lừa anh vậy?” An Ninh nói:

“Chúng tôi quả thực đã ở bên nhau, chuyện lớn như vậy, sao tôi có thể đùa giỡn với anh được.”

“Các người mới quen biết nhau có mấy ngày, sao có thể ở bên nhau được. Hai ta đã quen biết từ nhỏ, quan hệ không phải càng bền vững hơn so với cậu ta sao!”

“Mấy loại chuyện như cảm tình này coi trọng chuyện vừa gặp đã yêu. Tuy chúng tôi mới quen biết được mấy ngày, nhưng tôi cảm thấy, anh ấy chính là người mà tôi muốn tìm.” An Ninh nói:

“Hơn nữa đêm hôm đó, hai chúng tôi đã cùng nhau đi khách sạn, về phần đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều là người trưởng thành, anh có lẽ cũng biết.”

“Em đừng gạt anh, anh còn không hiểu rõ tính cách của em sao, sao em có thể xảy ra quan hệ với cậu ta được!”

Nhiếp Chính Dương điên cuồng chỉ vào Lâm Dật.

“Cậu ta không phải chỉ có kỹ thuật tương đối tốt thôi sao, nhưng điều kiện khi lựa chọn còn có điều kiện gia đình, cậu ta lấy cái mà so với anh!”

“Sao lại không so được, Lâm Dật ưu tú hơn anh, có tiền hơn anh, như vậy là đủ rồi!”

“Em đừng náo nữa, anh biết rõ chuyện của cậu ta, nghe nói là một chủ nhiệm xóa đói giảm nghèo tại huyện thành đến chỗ của em để học tập. Em đã bị lời nói ngon ngọt của anh ta lừa rồi, nhanh tỉnh táo lại đi.” Nhiếp Chính Dương nói:

“Hơn nữa cậu ta còn có khuynh hướng bạo lực, ở cùng với cậu ta, em sẽ không hạnh phúc đâu!”

An Ninh cảm thấy cạn lời, vốn cho rằng nói những lời này, Nhiếp Chính Dương sẽ biết khó mà lui, không nghĩ tới còn cố chấp như thế.

Sau đó cô lặng lẽ đụng Lâm Dật, bảo anh ra sân.

Lâm Dật load lời kịch lại một lần, nói:

“Tôi đúng là một chủ nhiệm xóa đói giảm nghèo, nhưng cũng không đến mức không chịu nổi giống như anh nói, tốt xấu gì tôi cũng tốt nghiệp trường quốc tế danh tiếng, biết nói tám loại ngôn ngữ, giá trị bản thân 10 triệu, còn mẹ nó chẳng lẽ không bằng một phế vật như anh sao?”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment