Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1487 - Chương 1485: Không Cần Đóng Kịch.

Chương 1485: Không Cần Đóng Kịch.
Chương 1485: Không Cần Đóng Kịch.
Chương 1485: Không Cần Đóng Kịch.




“Ừm hả?”

Đôi mắt đẹp của An Ninh trừng Lâm Dật.

Tôi bảo anh đến đóng kịch, nhưng không có bảo anh thêm kịch bản a!

Nói mình là phú nhị đại là được, cha mẹ người ta đều là giáo viên, anh nói như vậy chẳng phải sẽ lộ tẩy sao!

Lý lịch của Lâm Dật đã thu hút sự chú ý của người Nhiếp gia.

Bởi vì đã đụng vào họng súng của bọn họ.

Mẹ của Nhiếp Chính Dương Phạm Thục Lan, là giáo viên dạy tiếng Tây Ban Nha tại sư phạm Băng Thành.

Cha của anh ta Nhiếp Trung Quân, là giáo viên tiếng Nga tại đại học Long Giang, mà trình độ tiếng Anh của hai người cũng đều không tầm thường, tuyệt đối là phần tử trí thức.

Lâm Dật lại nói mình tốt nghiệp trường quốc tế danh tiếng, biết nói tám loại ngôn ngữ.

Có thể khoác lác, nhưng cũng không thể ngồi lên đầu người ta được!

“Ha ha...” Nhiếp Trung Quân cười lạnh một tiếng, “Cậu nói mình tốt nghiệp trường quốc tế danh tiếng đúng không? Tôi thật sự muốn biết, cậu tốt nghiệp trường nào, học ngành nào?”

An Ninh hơi hồi hộp một chút, sợ cậu sẽ nói sai.

Nếu như Lâm Dật nói giá trị bản thân mình 10 triệu, cũng không có vấn đề gì, bởi vì người ngoài căn bản không có tra ra được.

Cộng với khí chất của Lâm Dật, quả thực rất giống người có tiền.

Nhưng nói mình tốt nghiệp trường danh tiếng, nói tám thứ tiếng, người ta chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Đại học Pennsylvania, chuyên ngành khoa học máy tính.”

Phần lớn sinh viên ưu tú tốt nghiệp đều có thông tin trên mạng.

“Học máy tính, thế mà lại nói được tám ngôn ngữ?” Nhiếp Trung Quân nói:

“Tôi đoán cậu hẳn là mỗi loại ngôn ngữ đều biết một hai từ, sau đó thì đến đây lòe người, nói rằng mình biết tám thứ tiếng?”

Thấy tình huống không ổn, An Ninh nhẹ nhàng kéo tay áo Lâm Dật, ra hiệu cho cậu không được trúng kế.

Lâm Dật ném cho cô một ánh mắt yên tâm.

An Ninh thở phào một cái, chuyện này không thành vấn đề.

Lâm Dật là người thông minh, chắc chắn sẽ không mắc lừa.

“Ai nói tôi chỉ biết một hai cái từ đơn?” Lâm Dật nói:

“Nếu như nói như vậy thì tôi có thể nói được ngôn ngữ trên toàn thế giới.”

Hả?

An Ninh thiếu chút nữa đã thổ huyết, tôi bảo cậu thu lại một chút, không phải bảo cậu tiếp tục thổi phồng a!

Không nhìn thấy người ta đang đặt bẫy à!

“Tiểu tử, tôi cũng đã nhìn ra, cậu chính là người mà Ninh Ninh tìm đến để đóng kịch. Tôi cho cậu chút mặt mũi, đừng mạnh miệng nữa, không có ý nghĩa gì đâu, đi nhanh đi.” Nhiếp Trung Quân không nhịn được mà phất phất tay, còn không thèm nhìn thẳng vào Lâm Dật.

“Mấy người các người có phải đều bị bệnh hay không, tôi đã nói rõ với các người, còn mạnh miệng nói tôi đang đóng kịch? Mắt chó dính thuốc cao hết rồi à?”

“Được, nếu như cậu không phải đang đóng kịch, vậy tôi sẽ thử cậu một chút, xem tám ngôn ngữ đó của cậu rốt cuộc là thứ gì?”

Nhiếp Trung Quân nhìn bốn phía một chút, chợt thấy một tấm biển ở trên tường, tiêu đề là phong thư gửi tới người bệnh.

Mỗi phòng bệnh của bệnh viện đều có tấm này, nội dung cơ bản đều giống nhau, cơ bản đều không khác nhau là mấy.

“Như vậy đi, cậu không phải nói mình biết tám thứ tiếng sao. Vậy cậu dùng tám thứ tiếng đọc “Phong thư gửi tới người bệnh” trên tường kia cho tôi nghe một chút.”

“Cái này...”

Vẻ mặt của An Ninh đều đã sụp đổ, cậu ấy nhiều lắm chỉ biết thêm tiếng Anh, sao có thể dùng tám ngôn ngữ phiên dịch ra được!

“Chú Nhiếp, con cảm thấy không cần thiết phải như vậy.” An Ninh nói:

“Chuyện của con và Chính Dương đã là không thể nào, hi vọng các người không nên níu lấy không buông.”

“Chú biết giữa hai con có xảy ra mâu thuẫn, nhưng dù sao cũng đã ở bên nhau một thời gian dài như vậy, cũng hiểu rõ lẫn nhau, không thể bởi vì chút chuyện nhỏ như vậy mà chia tay được. Hơn nữa gia đình chú cũng đã đến đây rồi, dù sao cũng phải cho chú Nhiếp chút mặt mũi, con nói có phải không.”

“Chuyện này không thành vấn đề, nhưng mà...”

“Được rồi, việc này đợi lát nữa rồi lại nói đi, vẫn để cho tên tiểu tử này phiên dịch trước cái đã.”

Nhiếp Trung Quân những năm này vẫn luôn liên hệ với học sinh, liếc mắt liền nhìn ra Lâm Dật đang khoác lác.

Nếu là người bình thường, có thể có y thuật cao siêu như vậy thì đúng là rất lợi hại.

Thế mà còn nói mình biết tám thứ tiếng, đang đùa mình sao.

“Như vậy có chút không tiện, làm như tôi đang khoe khoang không bằng.”

“Không cần phải ngượng ngùng gì hết, có năng lực thì cứ biểu diễn ra.” Nhiếp Trung Quân nói:

“Hơn nữa lúc cậu nói rằng mình là sinh viên ưu tú tốt nghiệp trường quốc tế, lại biết nói tám thứ tiếng, cũng không thấy cậu khiêm tốn như vậy.”

“Vậy được rồi, tôi sẽ thử một chút.”

Nói xong, Lâm Dật xoay người, nhìn tấm biển treo trên tường rồi nói:

“Xin chào, gửi tới người bệnh thân yêu...”

“Ai ai ai, cậu nói cái gì đó.” Nhiếp Trung Quân ngắt lời:

“Tôi bảo cậu dùng tám thứ tiếng để nói, cậu nói tiếng Hoa làm gì? Quá lòe người rồi.”

Một màn này cũng nằm trong dự liệu của An Ninh.

Lâm Dật nhiều lắm là biết chút ngoại ngữ, nhưng khả năng vẫn là trình độ học tra, làm sao có thể phiên dịch được.

Trong cái khó ló cái khôn, An Ninh nhìn về phía mẹ của mình.

Bản thân mình nói chuyện không có trọng lượng, chỉ có thể để cho mẹ mình ra mặt.

Mẹ luôn là người hiểu rõ con gái của mình nhất.

Chỉ một ánh mắt của An Ninh, Lưu Quế Cầm đã hiểu cô có ý gì.

“Trung Quân đại ca, chuyện này coi như xong đi, chúng ta còn có việc muốn nói, chuyện của trẻ nhỏ cứ để tự bọn chúng giải quyết đi.”

“Em dâu à, lời này của em cũng có lý, nhưng anh cũng là người nhìn Ninh Ninh lớn lên, cho nên chuyện hôm nay không thể nào tuỳ tiện như vậy được, vạn nhất gặp phải tên lừa gạt thì làm sao bây giờ. Cẩn thận một chút, chắc chắn là không sai.”

“Thế nhưng mà...”

“Không có gì mà thế nhưng cả, là chính cậu ta nói mình biết nói tám ngôn ngữ, anh cũng không có làm khó cậu ta, chỉ là nhất thời cao hứng muốn xem trình độ của cậu ta thôi, dù sao cũng đang nhàn rỗi.”

Nói xong, Nhiếp Trung Quân nhìn sang Lâm Dật, “Được rồi, cậu cũng đừng tỏ vẻ nữa. Nếu như không biết thì cứ thoải mái thừa nhận, sau đó rời khỏi đây, không nên lãng phí thời gian của mọi người.”

“Sao lại không giữ được bình tĩnh như thế, xem ra cũng không phải là người làm chuyện lớn.”

“Vậy thì cậu bắt đầu đi, tôi sống nhiều năm như vậy, còn chưa thấy qua người nào tinh thông tám loại ngôn ngữ. Cậu bắt đầu biểu diễn cho tôi mở mang tầm mắt đi.”

“Được thôi, tôi thử một chút.”

Nhìn thấy Lâm Dật thật sự muốn thử một chút, An Ninh vội vàng đem kéo cậu qua một bên.

“Đừng nháo nữa, rõ ràng là đang gài bẫy cậu, sao cậu còn nhảy xuống vậy.”

“Thử một chút cũng không phạm pháp mà.” Lâm Dật nói:

“Tốt xấu gì tôi cũng đã từng xem phim của các quốc gia khác nhau qua màn ảnh nhỏ, học được không ít ngoại ngữ ở trong đó, còn có thể ứng phó một chút.”

“Giờ đã là lúc nào rồi, anh bớt nói mấy chuyện lung tung này với tôi đi.” An Ninh tức đến mức sắp phun khói.

Một người khôn khéo sao lại không nhìn ra là Nhiếp Trung Quân đang bẫy chứ.

Thật sự là thông minh cả đời lại nhất thời hồ đồ.

“Không có nói chuyện phiếm mà!”

“Còn nói không nói chuyện phiếm, sao anh có thể nói được tám thứ tiếng đây.”

“Tôi không nói đùa, là học được các thứ tiếng qua màn ảnh nhỏ.” Lâm Dật nói: “Trên tay của tôi có tài nguyên, đợi lát nữa sẽ chia cho cô một chút.”

An Ninh bó tay toàn tập, đã bị làm cho tức chết.

Bây giờ không phải là lúc thảo luận phim ảnh a!

“Ninh Ninh, hai người các con nói cái gì đó, nhanh để cho cậu ta thử một chút đi, chú Nhiếp đây thực sự muốn tăng một chút kiến thức.”

Nhiếp Trung Quân hùng hổ dọa người, An Ninh cũng không còn cách nào khác, không nói thêm nhiều với Lâm Dật nữa.

Lâm Dật nhìn tấm bảng trên tường, dùng tiếng Anh tiêu chuẩn nói:

“Xin chào, người bệnh thân yêu...”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment