Chương 1486: Đếm Xem Có Mấy Số Không.
Chương 1486: Đếm Xem Có Mấy Số Không.
Hả?
Phát âm tiêu chuẩn kiểu Mỹ của Lâm Dật khiến cho tất cả người trong phòng bệnh đều kinh ngạc.
Tuy tiếng Anh là một học bắt buộc tại trường, nhưng phần lớn mọi người đều dừng lại giai đoạn Trung- Anh.
Không có khả năng phát âm tiêu chuẩn như vậy được.
Đừng nói là Nhiếp Chính Dương, cho dù là thạc sĩ như An Ninh, đều tự nhận không bằng.
Nếu như chỉ nghe giọng, còn tưởng rằng là một người ngoại quốc đây.
“Thế nào, cảm giác cũng được đúng không.” Lâm Dật nói.
“Chỉ là tiếng Anh, mọi người đều biết, cũng không tính là gì.” Nhiếp Trung Quân nói.
“Đừng có vội, còn nhiều thời gian, cứ từ từ.”
Lâm Dật hắng giọng một cái, nhìn tấm biển, lại tiếp tục nói:
“Cảm ơn ngài đã tin tưởng đối với toàn thể nhân viên y tế bệnh viện, chúng tôi sẽ đồng hành cũng ngài, chiến thắng bệnh tật!”
Lần này, Lâm Dật đổi thành tiếng Nga!
Là một giáo viên tiếng Nga, lúc này Nhiếp Trung Quân đang trừng mắt!
Bởi vì phát âm của Lâm Dật giống như tiếng Anh của cậu!
Đã đến trình độ vô cùng tiêu chuẩn!
Mà người còn kinh ngạc hơn chính là An Ninh đang đứng ở bên cạnh.
Ngoại trừ tiếng Anh, anh ấy còn biết tiếng Nga?!
Dung lượng não của tên này là 1T sao?
Nhưng Lâm Dật vẫn không dừng lại, tiếp tục nói:
“Vì để cho ngài mau chóng thích nghi với môi trường phòng bệnh, làm quen với nội quy và quy định của bệnh viện chúng tôi, đặc điểm công việc và hoàn cảnh sinh hoạt, hiểu được các loại bệnh phổ biến để bảo vệ sức khoẻ, phối hợp thúc đẩy việc chữa bệnh và chăm sóc, đẩy nhanh quá trình chuẩn đoán bệnh và điều trị kịp thời...”
Lâm Dật dùng tiếng Tây Ban Nha lưu loát, phiên dịch câu tiếp theo, người Nhiếp gia lại lần nữa cảm thấy mơ hồ!
Tài nghệ này...
“Tất cả bác sĩ và y tá của chúng tôi đã đặc biệt biên soạn bản sổ tay này...”
Lần này là tiếng Pháp!
“Hi vọng có thể giúp đỡ ít nhiều cho ngài...”
Lần này là tiếng Đức!
“Để ngài có thể cảm thấy vui vẻ trong lúc nằm viện, được trị liệu cùng bảo vệ thỏa đáng.”
Lần này là tiếng Bồ Đào Nha!
“Bệnh viện là một cửa sổ của nền văn minh chủ nghĩa xã hội...”
Tiếng Nhật!
“Là nơi ngài và chúng tôi quen biết nhau...”
Tiếng Hàn!
“Chúng tôi sẽ phối hợp với ngài, cùng ngài vượt qua khó khăn, chiến thắng bệnh tật, chúc ngài sớm ngày bình phục...”
Tiếng Thái!
“Trở về cương vị công tác và mái ấm của ngài...”
Tiếng Philip!
“Kỹ thuật là máu của chất lượng...”
Tiếng Ả Rập!
“Chất lượng là sinh mạng của chúng ta...”
Tiếng Hungary!
“Chào mừng ngài đến với chúng tôi, cảm ơn những đánh giá quý báu về thái độ làm việc và chất lượng phục vụ...”
Tiếng Ba Lan!
“Phiên dịch xong rồi, nhưng tôi không biết cụ thể đã dùng bao nhiêu thứ tiếng, hẳn là hơn tám loại đi.”
Lâm Dật nói mà không ai trả lời, tất cả người trong phòng bệnh đều ngây ngẩn cả người.
An Ninh tỉ mỉ tính toán một cái, trong lúc phiên dịch, Lâm Dật đã dùng tổng cộng mười ba thứ tiếng!
Mà cô cũng chỉ nghe hiểu phần tiếng Anh!
Về phần các loại ngôn ngữ còn lại thì không khác gì đang nghe Thiên Thư cả!
Anh ấy không phải học ngành khoa học máy tính sao?
Đổi nghề học y còn chưa tính, sao còn biết nhiều ngôn ngữ như vậy?
Học qua các bộ phim của các nước sao?
Cho dù là có, cũng không có khả năng học được nhiều ngôn ngữ như thế a?
“Sao mọi người lại không nói gì?” Lâm Dật nói: “Còn có gì muốn nói, chúng ta có thể nói thoải mái.”
“Khụ khụ khụ...”
Nhiếp Trung Quân lúng túng ho khan vài tiếng, khó nén xấu hổ trong lòng.
“Cho dù cậu biết nhiều thứ tiếng như vậy thì cũng có làm được cái gì, xã hội hiện tại đề cao tiền bạc.” Nhiếp Chính Dương nói:
“Cho dù cậu là giáo sư đại học, tiền lương cũng không nhiều như vậy, nhà cũng mua không nổi!”
“Nói như vậy thì dường như ông có tiền hơn tôi.”
“Tiền lương của tôi tuy không nhiều, nhưng nhà chúng tôi đã mua cổ phiếu vào công ty của hai em trai tôi. Tuy một năm cũng lấy không được bao nhiêu hoa hồng, nhưng hơn 1 triệu thì vẫn phải có.”
“Hơn 1 triệu mà đã có thể tỏ vẻ như thế sao? Đúng là chưa từng thấy qua các mặt khác của xã hội.” Lâm Dật nói:
“Vừa rồi Ninh Ninh không phải đã nói rồi sao, tôi là phú hào giá trị con người 10 triệu, chẳng lẽ các người bị điếc hay sao?”
Nói xong, Lâm Dật ôm eo An Ninh một cái, có thêm chút thịt thừa như vậy, cảm giác đúng là vô cùng tốt.
Mà lần này, An Ninh cũng bị làm cho ngượng ngùng.
Nhưng không biết tại sao bị Lâm Dật ôm như vậy, bỗng nhiên có loại cảm giác an toàn không thể gọi tên.
“Phú ông mười triệu sao? Cậu thật sự cho rằng những năm này chúng tôi lần mò ở trong xã hội này đều là lăn lộn không công sao?”
Chú hai của Nhiếp Chính Dương, Nhiếp Trung Nghiệp nói: “Với bộ đồ này của cậu, tôi thật sự nhìn không ra chỗ nào giống phú ông 10 triệu cả.”
“Chúng tôi lăn lộn ở trong xã hội nhiều năm như vậy, còn chưa vào được hàng ngũ phú ông 10 triệu, cậu thì có năng lực gì mà đi trước chúng tôi?” Chú ba của Nhiếp Chính Dương, Nhiếp Trung Dân nói.
“Nói mấy người không có chút tiền đồ nào, thật đúng là không sai mà.” Lâm Dật nói:
“100 triệu chỉ là mục tiêu nhỏ, sao đến tai mấy người các người thì phú hào 10 triệu lại còn khó hơn so với lên trời vậy?”
“Mấy người trẻ tuổi các người dùng là chưa từng chịu qua đòn đánh của xã hội, nói không biết ngượng mồm.” Nhiếp Trung Nghiệp nói.
Lúc này, Nhiếp Trung Dân cũng phụ họa: “Ăn không nói có, cậu vẫn nên bớt khoác lác lại đi. Nếu như cậu là phú hào trăm triệu thì tôi chính là phú hào hàng tỷ.”
“Nghe lời này của ông sao có vẻ như muốn so với tôi xem ai nhiều tiền hơn vậy?”
“Không hứng thú, lấy chút tiền này của cậu còn chưa đủ cho tôi đánh mạt chược một đêm.”
Lâm Dật giơ ngón tay cái lên.
“Vậy thì ông thật sự là đủ lợi hại, một đêm thắng được mấy trăm tỷ, tiền âm phủ sao?”
“Cậu đang nói cái gì!”
“Không nói gì, chỉ là cảm thấy có chút buồn cười.” Lâm Dật nói: “Ngay cả giá trị bản thân 10 triệu cũng không có, mà còn ở chỗ này giả trang với tôi, đúng là phục mấy người luôn.”
“Lâm Dật, chú ý thái độ nói chuyện của cậu một chút!” Nhiếp Chính Dương nói.
Lâm Dật kéo tay áo của mình xuống, đưa đồng hồ của mình ra.
“Đây là mẫu đồng hồ kỷ niệm 175 năm thành lập của Patek Philippe, giá bán 17,5 triệu, không biết cộng toàn bộ tiền của mấy người lại có thể mua nổi chiếc đồng hồ này không?”
“Đồng hồ Patek Philippe!”
Nhìn thấy đồng hồ của Lâm Dật, người của Nhiếp gia đều giật mình.
Danh hiệu đồng hồ vương Patek Philippe này cũng không phải là gọi không!
“Đồng, đồng hồ 17,5 triệu sao?”
“Không phải vậy thì thế nào? Chỉ tính kim cương phía trên thôi cũng đáng không ít tiền đi.” Lâm Dật đưa đồng hồ tới, “Phía trên có mã chống hàng giả, không tin thì các người có thể tra một chút.”
Người Nhiếp gia đều không nói gì, đúng hơn là không biết nói cái gì cho phải.
Chỉ cảm thấy chiếc đồng hồ hơn 10 triệu kia vô cùng chướng mắt.
Ở thời điểm này, không ai cảm thấy cái đồng hồ này là giả.
“Nếu như các người còn không tin, trên điện thoại di động của tôi còn có số dư còn lại, nhưng số tiền còn lại cũng không nhiều, chỉ hơn một tỷ.” Lâm Dật đưa di động tới, “Đếm một chút xem có mấy số không?”
Nhìn thấy một chuỗi con số sáng loáng kia, Nhiếp Chính Dương cảm thấy choáng váng.
“Cậu, cậu sao có thể có nhiều tiền như vậy!”
“Tại sao lại không thể?” Lâm Dật hỏi lại: “Ánh mắt của anh không khỏi quá hạn hẹp rồi.”
Nói xong, Lâm Dật lại ôm eo An Ninh.
“Người giống như anh căn bản là không xứng với cô ấy, vẫn nên để tôi tới đi, anh đến từ chỗ nào thì trở về chỗ đó đi.”
------
Dịch: MBMH Translate