Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1489 - Chương 1487: Không Ngờ Khẩu Vị Của Anh Lại Nặng Như Vậy

Chương 1487: Không Ngờ Khẩu Vị Của Anh Lại Nặng Như Vậy
Chương 1487: Không Ngờ Khẩu Vị Của Anh Lại Nặng Như Vậy
Chương 1487: Không Ngờ Khẩu Vị Của Anh Lại Nặng Như Vậy




"Cái này..."

Bầu không khí trong phòng bệnh vô cùng xấu hổ, người nhà họ Nhiếp đứng ngồi không yên.

Tốt nghiệp trường đại học quốc tế danh tiếng!

Chuyên gia y học!

Biết nói nhiều thứ tiếng!

Nhưng bản thân còn là phú hào với tài sản hơn một trăm triệu!

Bất kể là so sánh từ khía cạnh nào, mình cũng không phải là đối thủ của người ta!

"Quế Cầm à, tôi còn có chút việc nên đi trước."

Phạm Thục Lan xấu hổ nói: “Chuyện của hai đứa nhỏ cứ như vậy đi, chứng minh chúng nó không có duyên phận, nhưng đừng ảnh hưởng đến quan hệ giữa người lớn chúng ta."

"Đương nhiên, đương nhiên."

"Vậy chúng tôi đi trước, không làm phiền bà nữa."

Lên tiếng tìm cách chào hỏi xong, người nhà họ Nhiếp lần lượt rời đi.

Cho dù là Nhiếp Chính Dương, anh ta cũng cúi đầu không dám liếc mắt nhìn An Ninh một cái.

Nhưng sau khi người nhà họ Nhiếp rời đi, trong phòng bệnh vẫn im lặng như cũ.

Ánh mắt người nhà họ An đều dừng trên người Lâm Dật.

Bọn họ cũng biết, giá trị con người của Lâm Dật rất giàu có, nhưng không ngờ anh sẽ có tiền như vậy.

Một cái đồng hồ bất kì trên người anh đã hơn mười triệu tệ, số dư trong điện thoại còn hơn mười triệu, đây có thể là người bình thường sao!

"Anh tốt nghiệp khoa vi tính ở Tân Đại à?"

"Tôi nói khoác lác lung tung, sao cô vẫn tin chứ."

"Hả..."

Trong lòng An Ninh thoáng bình phục một chút, xem ra trong chuyện này có mờ ám mà mình không biết, là Lâm Dật lừa mọi người nhà họ Nhiếp.

"Anh làm tôi sợ muốn chết, tôi còn nghĩ anh thật sự đeo đồng hồ hơn mười triệu tệ, lại có hơn mười triệu gửi ngân hàng chứ." An Ninh vỗ ngực nói.

Cha mẹ An Ninh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu thằng nhóc này thật sự có tiền như vậy, con gái nhà mình chắc chắn là trèo cao rồi.

"Nhưng tôi rất tò mò, làm sao anh có thể lừa gạt tất cả người nhà họ Nhiếp."

"Hả..."

Lâm Dật dừng một chút: "Chuyện sinh viên hàng đầu của Tân Đại quả thật là lừa gạt người, nhưng đồng hồ và số dư trong thẻ là sự thật, cái này không lừa người ta được."

Biểu cảm nhà họ An đứng hình trong nháy mắt.

"Là, là thật..."

"Vật này không có cách nào làm giả chứ."

An Ninh lại xem kỹ thân phận của Lâm Dật một lần nữa.

Người này chắc chắn không đơn giản, nói không chừng còn có thân phận khác mà mình không biết.

An Ninh cảm thấy ông trời đang bày ra một trò đùa rất lớn với mình.

Cô ấy chỉ nhờ anh khoác lác đóng kịch thôi, không ngờ anh lại diễn xuất sắc như thế.

"Con gái, hai người bọn con sẽ không thật sự..."

Lưu Quế Cầm thử thăm dò hỏi.

"Không có, đóng kịch lừa bọn họ thôi." An Ninh nói tiếp: "Nếu không người nhà họ Nhiếp sẽ không chết tâm."

Lưu Quế Cầm gật gật đầu, kết quả như vậy bà ấy còn có thể chấp nhận.

Chàng trai này có tiền như vậy, con gái của mình chắc chắn không xứng với anh ta.

Làm bạn bè còn được, nếu là quan hệ bạn trai bạn gái, cái này chắc chắn phải cẩn thận.

"Tình huống của cha con thế nào rồi?"

Chuyện của người nhà họ Nhiếp kết thúc, An Ninh cũng yên tâm không ít, cô ấy buộc tóc lại, tùy ý ngồi ở một chỗ khác trên giường để nghỉ ngơi.

"Cũng rất tốt." Lưu Quế Cầm cười nói:

"Buổi sáng viện trưởng tới tìm, người ta nói nhiều nhất một tuần nữa là có thể xuất viện, chỉ cần về nhà dưỡng là được, hơn nữa còn tiết kiệm được không ít tiền thuốc men."

"Việc này con phải cảm ơn Lâm Dật, nếu không có cậu ấy, nhà chúng ta sao có thể có đãi ngộ như vậy."

Lưu Quế Cầm vui vẻ ra mặt nhìn An Quốc Hoa, nói:

"Ông già à, chàng trai này chính là Lâm Dật, cậu ấy là người làm phẫu thuật cho ông, mặt mũi của người ta ở bệnh viện rất lớn, nếu không viện trưởng cũng không thể sáng sớm cứ tới đây nhìn ông."

"Chàng trai, cảm ơn cháu..."

Mặc dù phẫu thuật rất thành công, nhưng An Quốc Hoa nói chuyện vẫn không lưu loát, có điều vẫn bày tỏ cảm ơn Lâm Dật.

"Chuyện nhỏ, không cần để ở trong lòng." Lâm Dật cười nói: "Chờ sau khi xuất viện, cần phải chú ý bảo dưỡng cơ thể."

"Ừ..."

An Quốc Hoa gật đầu, cười ha hả, tính tình rất hòa thuận.

"Mẹ, mấy ngày nay mẹ luôn ở bệnh viện, hôm nay đến lượt con ở lại đây." An Ninh nói.

"Không cần, buổi tối ba con chỉ truyền dịch ba lần, cũng không làm mẹ mất ngủ, con mau về nhà đi, thuận tiện trông nom dọn dẹp nhà một chút."

Lưu Quế Cầm xem như một câu hai nghĩa, nói An Ninh buổi tối về nhà, sợ cô ấy đi ra ngoài với Lâm Dật.

"Xác định không cần con ở đây?"

"Không cần, làm việc của con đi." Lưu Quế Cầm nói tiếp:

"Tiểu Lâm quan tâm, giúp đỡ chúng ta nhiều như vậy, đừng quên mời người ta ăn cơm."

"Biết rồi biết rồi." An Ninh nói: “Mấy ngày nay của anh ấy đều do con sắp xếp."

"Vậy đi."

Sau đó, Lâm Dật và An Ninh lại ở trong phòng bệnh ngây người một hồi mới rời khỏi bệnh viện.

"Tôi vô cùng muốn biết, làm sao anh lại học được nhiều loại ngôn ngữ như vậy?" An Ninh hỏi.

"Không phải theo như cô nói sao, là nhìn màn ảnh nhỏ để học."

"Tôi thấy anh muốn lừa chết tôi thôi."

"Làm sao có thể." Lâm Dật nói tiếp:

"Cô xem những người trẻ tuổi bây giờ, có người nào sẽ không biết một chút tiếng Nhật hay tiếng Hàn, đừng phủ nhận năng lực dạy học của cô Bodo(*)."

(*)Cô Bodo: diễn viên đóng phim khiêu dâm ở Nhật

" u Mỹ Nhật Hàn tôi không nói, nhưng ngay cả phim Ấn Độ anh cũng xem sao?" An Ninh ghét bỏ nhìn Lâm Dật: "Anh đúng thật là làm cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa, khẩu vị đủ nặng đấy."

"Hả..."

Lâm Dật không ngờ, góc độ nhìn nhận vấn đề của An Ninh sẽ rõ ràng như vậy.

"Thật ra anh A Tam vẫn rất lợi hại, có mấy tư thế cực kỳ độc đáo có thể học được trong phim anh A Tam, dù sao đều là kiến thức."

An Ninh cũng đã nhìn ra, Lâm Dật không muốn nói nhiều chuyện ở phương diện này, dứt khoát không hỏi thêm nữa.

"Đúng rồi, anh có đói bụng không?"

"Lúc này mới hơn bốn giờ, không đói chút nào."

"Vậy đi dạo phố đi, qua mấy ngày nữa còn có tuyết, anh chỉ mặc quần áo vải, chắc chắn sẽ lạnh, tôi đi mua cho anh một chiếc áo lông."

"Không cần, trẻ tuổi sức chịu lạnh lớn, không cần đến áo lông."

"Anh chính là điển hình của kiểu người muốn nhiệt độ không cần phong độ, cẩn thận đến lúc rất lạnh lại sinh bệnh." An Ninh nói tiếp:

"Đi thôi, anh đã đến đây nhiều ngày như vậy, chúng ta đi dạo ở đường Trung Ương đi, nếu không thì uổng công đên đây rồi."

"Nghe theo sắp xếp của cô."

Dưới sự hướng dẫn của An Ninh, hai người lái xe đến đường Trung Ương ở Băng Thành.

Đường Trung Ương đã có lịch sử hơn một trăm năm, theo kiểu kiến trúc văn hóa phục hưng, chỗ nào cũng có kiến trúc Baroque, tòa kiến trúc này cũng khiến cho thành phố biên giới này càng mang nồng đậm hơi thở nghệ thuật hơn.

Đi dạo trên đường một vòng, hai người đến quán cổ trăm tuổi, dùng xong bữa cơm Tây ở nhà hàng Hoa Mai, chuyến đi này coi như không tệ.

Sau khi ăn xong hai người còn xem phim, lúc này mới cảm thấy thỏa mãn trở về.

Có điều lần này, An Ninh không ở khách sạn với Lâm Dật, sau khi đưa anh về thì cô ấy trở về nhà mình.

...

Sân bay Băng Thành, một phi cơ phản lực G550 tư nhân đang hạ cánh trên đường bay.

Tôn Mãn Lâu và Tôn Mãn Gia, cùng với một nhóm nhân viên công tác đi qua, chờ người trên phi cơ xuống.

Cửa khoang từ từ mở ra, một người đàn ông còn trẻ tuổi dẫn theo một người phụ nữ hơi lớn tuổi từ trên phi cơ đi xuống.

"Vương thiếu." Tôn Mãn Lâu rất nhiệt tình đi tới chào hỏi.

"Chú Tôn, vài năm không gặp, chú vẫn trẻ như vậy." Vương Miện cười nói.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment