Chương 1488: Đến Nơi Hẹn
Chương 1488: Đến Nơi Hẹn
"Tôi cũng già rồi." Tôn Mãn Lâu cười nói: "Về sau chính là thiên hạ của các cậu."
"Chú Tôn nói đùa rồi, tôi còn phải cố gắng nhiều mới bằng chú."
"Chờ cậu tới tuổi này của tôi, chắc chắn thành tựu sẽ ở trên tôi, tương lai của những người như chúng tôi đây đều buộc ở trên người cậu."
“Cũng quen biết nhiều năm như vậy, chúng ta không cần tâng bốc lẫn nhau đâu." Vương Miện cười nói tiếp:
"Tôi đã thèm rượu trắng Đông Bắc của các chú trong khoảng thời gian rất dài, hôm nay phải uống cho thật đã."
"Tôi đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ cậu tới thôi. Ha ha..."
Rất nhanh, Tôn Mãn Lâu đón Vương Miện lên chiếc Rolls-Royce Phantom ở bên ngoài sân bay, cũng nhanh chóng rời khỏi sân bay.
Tôn Mãn Lâu có thể phát triển ở Đông Bắc còn phải nhờ nhà họ Vương, lúc trước nhà họ Vương nắm trong tay toàn bộ lực lượng của Hoa Hạ.
Bởi vì cha của Tôn Mãn Lâu khi còn sống là một thành viên của lữ đoàn Trung Vệ, được đích thân ông nội của Vương Miện đào tạo.
Hơn nữa thiên phú của Tôn Mãn Lâu cực cao, năm đó hơn bốn mươi tuổi, không đủ điều kiện tiên quyết để gia nhập lữ đoàn Trung Vệ, đã tới cấp C rồi, nhà họ Vương thấy tiềm lực của ông ta, cũng đang âm thầm bồi dưỡng ông ta, dùng thời gian gần hơn mười năm mới bước đi tới vị trí hôm nay.
Bây giờ, bất kỳ ai ở bên ngoài lăn lộn, nếu như phía trên không có người bao bọc, thì đều giống như cây cỏ không nước, khó thành người tài.
Mà người sau lưng Tôn Mãn Lâu chính là nhà họ Vương ở Yến Kinh!
Giống như Lương Nhược Hư từng nói, cho dù nhà họ Vương đã không còn phong thái ngày xưa, nhưng vẫn là gia tộc cường thế ở Yến Kinh.
Thậm chí còn mạnh hơn nhà họ Lương, nhưng bây giờ không giống ngày xưa nữa, nhà bọn họ còn bị chèn ép ở một số lĩnh vực, có khi còn bị cướp đồ đã giành tới tay.
Mà lần này Vương Miện tới đây là chuẩn bị đi nước Nga nói chuyện buôn bán một số vật liệu gỗ, dự định ở chỗ này nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, thuận tiện nhìn xem việc làm ăn của gia tộc ở Đông Bắc bên này, sau đó lại rời đi.
Một bữa tiệc tối ăn đến rạng sáng mới kết thúc.
Sau đó Tôn Mãn Lâu lại dẫn theo Vương Miện đi xem buổi chiếu phim tối đến rạng sáng mới kết thúc.
Hơn mười giờ sáng hôm sau, Tôn Mãn Lâu lại ăn sáng với Vương Miện, sau đó mỗi người đi một ngã, ai cũng vội vàng.
"Anh, em thấy dường như cậu chủ nhỏ nhà họ Vương này không tầm thường, có vẻ cậu ta rất lợi hại."
"Đâu chỉ là lợi hại." Tôn Mãn Lâu ngậm điếu thuốc nói:
"Cậu ta vừa mới ba mươi, đoán chừng đã đến cánh cửa cấp D, không biết khi nào thì có thể bước đến cấp C."
"Nhìn như vậy, so ra anh vẫn kém hơn một chút."
"Chuyện này rất phức tạp, không thể chỉ dựa vào cấp bậc mà phân chia thực lực, hay là thiên phú." Tôn Mãn Lâu nói tiếp:
"Bên ngoài anh cao hơn cậu ta một bậc, nhưng nếu như thật sự đánh, đoán chừng cũng năm mươi năm mươi, kết quả như thế nào không dễ nói..."
"Nhưng thiên phú của anh cũng đã rất tốt, chẳng lẽ cậu ta còn hơn anh..."
"Đương nhiên, em nghĩ danh hiệu thái tử gia của Yến Kinh là nói không sao." Tôn Mãn Lâu cảm khái nói:
"Nhiều năm qua như vậy, anh thật sự chưa từng khâm phục bất kỳ ai, nhưng Vương Miện xem như là một người trong đó."
Tôn Mãn Gia đưa điếu thuốc cho Tôn Mãn Lâu, cũng thuận thế giúp ông ta châm thuốc.
"Khâm phục cậu ta cái gì?"
"Xuất thân tốt, thiên phú tốt, hơn nữa tính tình cực kỳ tự kiềm chế, mười năm như một ngày, không đụng vào nữ sắc. Chỉ dựa vào điểm này, không có bao nhiêu người có thể làm được."
"Không đụng vào nữ sắc?" Tôn Mãn Gia cảm thấy việc này hơi khoa trương.
Ông ta thấy ăn uống và chuyện nam nữ đều là bản năng của con người.
Mà anh ta có thể làm được mười năm như một ngày, cái này quả thực không phải người bình thường có thể làm được.
"Không đúng nha anh cả." Tôn Mãn Gia ngậm điếu thuốc nói:
"Lúc cậu ta xuống phi cơ, bên cạnh không phải có một nữ thư ký đi theo sao, eo nhỏ chân dài, dáng dấp cũng không tệ, hai đống thịt ở trên cũng không nhỏ, em cũng không tin hai người họ không có chuyện gì."
"Thật đúng là không có chuyện gì." Tôn Mãn Lâu nói tiếp:
"Anh biết một chút về người phụ nữ đó, tên là Lena, chưa tới ba mươi lăm tuổi, giống anh, đã bước vào cấp C rồi, nếu như một mình đánh nhau, anh chưa chắc là của đối thủ của cô ta."
"Mạnh như vậy à?"
Tôn Mãn Lâu gật đầu: "Cô ta được nhà họ Vương bồi dưỡng từ nhỏ, xem như là bảo vệ bên cạnh Vương Miện, chỉ cần cậu ta đi nơi khác, người phụ nữ kia chắc chắn sẽ đi theo, cho nên quả thật có thể không có việc gì, Vương Miện cũng sẽ không vì chút chuyện này mà làm lỡ tiền đồ của mình."
"Chuyện xưa đều nói, giàu không quá ba đời, khổ không quá năm đời, nhà họ Vương đã là đời thứ ba, chẳng những không phạm sai lầm, ngược lại còn lợi hại hơn." Tôn Mãn Gia nói.
"Đó đều là cách nói phong kiến mê tín, gia tộc lớn giáo dục con cái khác xa những gì chúng ta có thể nghĩ, tương lai của nhà họ Vương chắc chắn không thể sai được." Tôn Mãn Lâu nói tiếp:
"Về phần chúng ta, chỉ cần chiếm giữ ở Đông Bắc, củng cố địa vị của mình cho tốt là được, còn những cái khác không cần nghĩ nhiều, nếu không dễ dàng dẫn lửa đốt người mình."
"Em biết rồi anh trai."
"Đúng rồi, đã gọi người tới chưa."
"Đã báo tin hết rồi, tám giờ tối sẽ tập hợp ở khách sạn Shangri-La."
"Vậy xem cậu ta có dám đến đây không!"
...
Lúc ban ngày, An Ninh không đi làm, cô ấy đến bệnh viện.
Lâm Dật thì đi theo đám người Lý Tự Cẩm học tập, Lâm Dật cảm thấy còn rất thú vị.
Hơn nữa viện nông nghiệp còn có một nhà kính, bên trong có không ít hoa quả, Lâm Dật cố ý hái một ít, chia ra gửi qua bưu điện cho bốn người phụ nữ của mình một ít.
Lâm Dật tính cẩn thận một chút, đến đây học tập gần một tuần lễ.
Còn gần năm ngày thì hành trình đi học lần này sẽ kết thúc.
Nhưng cải tiến đất đai, nghiên cứu cây trồng chịu kiềm, còn có nghiên cứu hoa một khoảng thời gian cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, cần trở về từ từ chờ tin.
Hơn bốn giờ chiều, An Ninh gọi điện thoại, chuẩn bị dẫn theo Lâm Dật và Lý Tự Cẩm đi ăn cơm chiều, làm tròn bổn phận tiếp đón.
Sau đó, bốn người đi ăn lẩu dưa chua, Lý Tự Cẩm ăn quên cả trời đất.
"Buổi tối có bận chuyện gì không, tôi dẫn bọn anh đi dạo hộp đêm."
"Cô không phải có bệnh nhẹ trong người sao, đi chỗ đó làm gì." Lâm Dật nói.
“Đã mấy ngày rồi, đã hết từ lâu, nếu không tôi sẽ phải chảy máu đến chết."
Lý Tự Cẩm yên lặng ăn đồ ăn, nghe xong một hồi lâu mới hiểu được chuyện hai người nói chính là dì cả.
Nhưng chuyện bí mật riêng tư như vậy mà nói ra trước mặt quá mức xấu hổ nha.
Mà cái này, chính là khác biệt điển hình nữ sinh phía nam và nữ sinh phía bắc.
"Được, hôm nay cô lại uống nhiều một chút, hôm nay tranh thủ làm xong chuyện không đứng đắn tối hôm đó luôn."
"Không phải anh chướng mắt núi đất nhỏ như tôi sao."
"Không sao, cô đưa lưng về phía tôi, mắt tôi không thấy thì tâm sẽ tịnh, có thể vượt qua cửa ải trong lòng kia."
An Ninh cởi giày cao gót, ở dưới bàn đá Lâm Dật một cái: "Tôi đá chết anh."
Lý Tự Cẩm yên lặng ăn đồ ăn, mặc dù Lâm Dật tán gẫu với An Ninh, nhưng quả thật làm khuôn mặt cô ta đỏ chót, vẫn không dám ngẩng đầu.
Hơn bảy giờ tối, ba người ăn xong rồi, dưới sự sắp xếp của An Ninh, mọi người chuẩn bị tìm quán ăn đêm uống rượu một chút.
Reng reng reng!
Vào lúc này di động của Lâm Dật kêu lên, là một dãy số xa lạ.
"Anh là?"
"Lâm tiên sinh, cũng đã qua hơn mười phút rồi, chẳng lẽ cậu quên giao hẹn giữa chúng ta sao?"
------
Dịch: MBMH Translate