Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1491 - Chương 1489: Chó Không Thể Thay Đổi Tính Ăn Shit

Chương 1489: Chó Không Thể Thay Đổi Tính Ăn Shit
Chương 1489: Chó Không Thể Thay Đổi Tính Ăn Shit
Chương 1489: Chó Không Thể Thay Đổi Tính Ăn Shit




Giọng nói trong điện thoại rất âm u, Lâm Dật chỉ cảm thấy quen tai, từ đầu tới cuối không nhớ ra là ai.

Nhưng khi đối phương nói hai chữ “giao hẹn”, Lâm Dật hơi nhớ ra đối phương là ai rồi.

Tôn Mãn Lâu!

Ba ngày trước, hai người ở bệnh viện giao hẹn ba ngày sau lúc tám giờ gặp mặt ở khách sạn Shangri-La.

Nhưng mình lại quên việc này, một chút ghi âm hay ghi hình cũng không có.

"Ngại quá, tôi quên mất việc này, bây giờ tôi sẽ qua."

"Tôi chờ cậu."

Cúp điện thoại, An Ninh đang lái xe hỏi:

"Có việc à?"

"Đi Shangri-La, bàn bạc công việc."

"Vậy được, tôi và Lý Tự Cẩm đi chơi trước, anh xong việc thì đi tìm chúng tôi."

"Các cô ở dưới chờ tôi, cùng lắm là nửa tiếng tôi sẽ đi ra, không dùng nhiều thời gian."

"Vậy tôi nể mặt anh, nửa tiếng, quá thời hạn không đợi."

"Ui da, tính tình của cô lớn thật đấy."

"Hai đại mỹ nữ ở cùng anh, anh còn để chúng tôi chờ vô ích, tôi thấy tính tình anh mới lớn."

"Gọi tiểu mỹ nữ là được, đừng dát vàng lên mặt mình."

"Mẹ nó! Tôi là C, Lý Tự Cẩm cũng C, anh dựa vào cái gì chỉ nói tôi!"

"Bởi vì chúng tôi rất thành thật, không giống cô luôn khoe ra."

"Tôi thật sự muốn mở cửa xe, đẩy anh ra ngoài."

Dọc đường nói nói cười cười, An Ninh đưa Lâm Dật đến khách sạn Shangri-La, sau đó đậu xe ở một bên chờ Lâm Dật.

Đứng ở cửa chính khách sạn, Lâm Dật ngẩng đầu nhìn khách sạn Shangri-La vô cùng khí thế, lẩm bẩm:

"Hôm nay để cho tôi xem đám các ông là loại mặt hàng gì."

...

Shangri-La, phòng 1808.

Diện tích phòng rất lớn, ít nhất là 200 mét vuông.

Bên trong có một cái bàn tròn lớn, xung quanh ngồi đầy người, tổng cộng có hơn ba mươi người.

Toàn bộ đều là thuộc hạ của Tôn Mãn Lâu, bên trong gồm có Tôn Mãn Lâu, tổng cộng có sáu người thành thạo cách phát lực đan điền.

Trong đó Tôn Mãn Lâu đã tới cấp C rồi, còn có hai người tới cấp D, ba người khác là cấp E.

Nơi này cũng chính là nơi mấy ngày hôm trước Trương Kim Bảo bị Lâm Dật đâm một dao, nhưng anh ta còn đang ở giai đoạn dưỡng thương, hôm nay không có tới đây.

Còn lại những người khác là thuộc hạ của Tôn Mãn Lâu, chẳng qua bọn họ phân chia ở các nơi của ba tỉnh miền Đông Bắc, cũng đều có sản nghiệp của chính mình.

Chỉ có xảy ra chuyện lớn, hoặc là lúc Tôn Mãn Lâu triệu tập, bọn họ mới có thể tới đây.

"Lão đại, em thấy hôm nay chúng ta đã chuẩn bị vô ích rồi."

Người nói chuyện là một tên béo mập trắng nõn, trên tay cầm điếu thuốc, thản nhiên nói:

"Chuyện lớn như vậy làm sao có thể quên, em thấy ngay từ đầu anh ta đã không muốn đến, nói không chừng đã trốn về Trung Hải rồi."

Tên mập nói chuyện tên là Chu Thiên Cảnh, là người phụ trách tỉnh Cát, trình độ cấp D, thân phận địa vị đứng sau Tôn Mãn Lâu.

Là người đầu tiên cùng ông ta tranh đấu giành thiên hạ, rất được coi trọng.

"Có thể cậu ta không dám tới, nhưng phi cơ tư nhân của cậu ta còn đang ở sân bay, không có khả năng chạy."

"Em cũng cảm thấy không quá khả thi." Tôn Mãn Gia nói tiếp:

"Cậu ta là nhân vật có tính cách tàn nhẫn, có thể thật sự đã quên."

"Vậy người này rất thú vị." Chu Thiên Cảnh nói tiếp:

"Chuyện lớn như vậy cũng có thể quên, là không để chúng ta vào mắt!"

Nhìn sắc mặt của những người xung quanh cũng không được tốt lắm.

Những năm gần đây, bọn họ làm mưa làm gió ở Đông Bắc, chưa có người nào dám không nể mặt bọn họ.

Vừa vặn hôm nay, một thằng nhóc tóc còn để chỏm lại không để bọn họ vào mắt, nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên, thật sự là đủ mới mẻ.

"Nếu lá gan của cậu ta không lớn như vậy, cậu ta cũng sẽ không làm ra chuyện như vậy."

Tôn Mãn Lâu nhìn đồng hồ: "Cùng lắm tôi đợi cậu ta đến chín giờ, nếu như cậu ta không đến, chuyện sau đó các cậu xử lý một chút, xách cậu ta tới đây gặp tôi là được.”

Bởi vì Vương Miện đang bàn chuyện với người khác, hơn nữa hẹn mình tối nay chín giờ gặp mặt bàn chuyện khác.

Bất kể kết quả hôm nay thế nào, mình cũng nhất định phải đi.

"Lão đại, nếu như anh ta đến đây, anh muốn xử lý việc này như thế nào?"

"Xem thái độ của cậu ta đã." Tôn Mãn Lâu nói tiếp:

"Trước đây, ý của tôi là chỉ cần cậu ta tới đây kính chén rượu, nói lời xin lỗi với tôi thì việc này cho qua, nhưng mấy ngày trước, cậu ta đâm Trương Kim Bảo một dao, như thế nào cũng phải khiến cậu ta trả giá lớn một chút, nhưng vẫn là câu nói kia, cụ thể xử lý như thế nào, nhìn thái độ của cậu ta trước."

"Đến lúc đó tôi sẽ gặp cậu ta, nếu cho mặt mà không biết xấu hổ, vậy không cần nể tình."

"Bây giờ nói cái này thì hơi sớm, anh ta có dám đến hay không vẫn là một vấn đề."

Người nói chuyện có dáng dấp khoảng bốn mươi tuổi, dáng người gần giống Tôn Mãn Lâu, đều thuộc loại kiểu hình rất khỏe mạnh.

Ông ta tên Trịnh Khôn Bằng, phụ trách nghiệp vụ tỉnh Phụng Thiên, giống với Chu Thiên Cảnh, đều là trình độ cấp D, là phụ tá đắc lực của Tôn Mãn Lâu.

"Vậy chúng ta vừa ăn vừa chờ, nếu như không đến, coi như là một lần tụ họp của chúng ta." Chu Thiên Cảnh nói.

Két!

Đúng lúc này, cửa phòng bao bị đẩy ra, Lâm Dật từ bên ngoài đi vào.

"Tôi còn chưa tới, làm sao đã bắt đầu bữa tiệc rồi, đây cũng không phải là đạo tiếp khách nhỉ!"

Lâm Dật xuất hiện làm bầu không khí trong phòng bao ngưng trọng lại, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía anh, kèm theo đó một luồng sát khí lạnh băng.

"Tôi còn tưởng cậu không dám tới chứ." Tôn Mãn Lâu khẽ nói.

"Đã đồng ý với ông, làm sao có thể không đến." Lâm Dật nói tiếp:

"Hơi nhiều việc nên tôi quên mất chuyện của ông, nhưng thật ra trận này của các ông không nhỏ, bỗng chốc lại đến đây nhiều người như vậy."

"Đã bao nhiêu năm không có người nào dám gây sự ở chỗ của chúng tôi, bây giờ cậu là người đầu tiên, người phía dưới đều muốn gặp cậu."

"Các ông cũng chưa thấy đủ việc đời."

"Hôm nay tôi tìm cậu tới đây cũng không phải là nói những lời vô nghĩa này." Tôn Mãn Lâu nói tiếp:

“Cậu đâm người của tôi, còn đánh em tôi, không biết lúc cậu tới đây có nghĩ tới cách giải quyết không."

"Giải quyết cái gì? Việc này không phải do các ông khơi mào trước sao?" Lâm Dật nói tiếp:

"Năng lực không bằng người ta, sau khi bị đánh, trong lòng cảm thấy không cam tâm sao?"

Choang!

Chu Thiên Cảnh đập chén rượu xuống đất: "Con mẹ nó! Lá gan của mày không nhỏ đấy. Mày đã đến chỗ này rồi còn kiêu ngạo, mày cho rằng đây là đâu?"

"Khách sạn."

"Fuck."

Chu Thiên Cảnh chửi một câu, sau đó giẫm tắt đầu thuốc lá.

"Đến đây đi, mày đâm Trương Kim Bảo thì để tao giải quyết việc này." Chu Thiên Cảnh cởi áo khoác: "Hai chúng ta so đấu vài chiêu, để tao xem mày lợi hại cỡ nào."

Nhìn thấy Chu Thiên Cảnh chuẩn bị động thủ, Tôn Mãn Lâu cũng không có ý ngăn cản.

Sống nhiều năm như vậy, lăn lộn tới tình cảnh hôm nay, ông ta đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, gặp không ít người làm chủ.

Ông ta hiểu rõ loại người giống như Lâm Dật, nếu như không đánh thắng anh ta thì anh ta sẽ không chịu khuất phục.

"Anh, anh Chu chắc là không sao đâu nhỉ." Tôn Mãn Gia hỏi.

Tôn Mãn Lâu cầm tượng Thiết Quan m trên bàn, thổi nhẹ.

"Anh biết trình độ của cậu ấy, vấn đề không lớn, ở đây nhìn là được."

Tôn Mãn Gia gật đầu: "Vậy em yên tâm rồi."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment