Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1492 - Chương 1490: Tôn Mãn Lâu Ra Tay

Chương 1490: Tôn Mãn Lâu Ra Tay
Chương 1490: Tôn Mãn Lâu Ra Tay
Chương 1490: Tôn Mãn Lâu Ra Tay




Đứng ở cửa phòng bao, Lâm Dật đứng yên nhìn Chu Thiên Cảnh tức sùi bọt mép.

"Những người này của các ông cũng rất thú vị đấy, không phải nói muốn nói chuyện sao, làm sao vừa gặp đã đánh nhau?" Lâm Dật nói tiếp:

"Thật sự là chó không thể thay đổi tính ăn shit, chỉ biết dùng cách đánh nhau để giải quyết vấn đề."

"Fuck, mẹ nó tao giết chết mày!"

Vốn dĩ trong lòng của Chu Thiên Cảnh đã nén không ít cơn tức, không nghĩ tới sau khi Lâm Dật đến đây, anh ta lại dám làm ầm ĩ như thế!

Lửa giận trong lòng đã đến mức không thể nhịn được nữa rồi, lúc này ông ta xông qua chỗ Lâm Dật!

Thấy Chu Thiên Cảnh xông qua đây, Lâm Dật nhướng mày, trong lòng oán thầm nói:

"Cấp D? Trình độ lợi hại đấy."

Trên mặt đám người Trịnh Khôn Bằng lộ ra ý cười khinh thường.

Trình độ của lão Chu ở trong tổ chức quá rõ ràng.

Muốn đối phó với thằng nhóc tóc còn để chỏm này cũng dễ dàng.

Tốc độ của Chu Thiên Cảnh cực nhanh, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Lâm Dật.

Người ngồi ở trong phòng bao đều rất ngạc nhiên.

So với nửa năm trước, trình độ của Chu Thiên Cảnh lại nâng cao một bậc nữa rồi.

Cùng lúc đó, Chu Thiên Cảnh đã lao tới trước mặt Lâm Dật, dứt khoát đấm ra một cú, hướng về phía mặt của Lâm Dật.

Mà trong đầu ông ta đã thấy trước hình ảnh Lâm Dật bị đánh ngã trên mặt đất.

Nhưng ông ta không biết là mỗi một động tác của ông ta đều bị Lâm Dật xem ở trong mắt, giống như đang phát lại chuyển động chậm.

Nắm đấm của Chu Thiên Cảnh gần tới trước mặt, Lâm Dật lùi về sau một bước, nhẹ nhàng bâng quơ tránh thoát công kích của ông ta, điều này khiến những người khác đều sửng sốt.

Người tên Lâm Dật này hình như cũng không đơn giản như vậy, hình như còn có vài phần thực lực.

"Cũng rất tốt."

Chu Thiên Cảnh khẽ nhíu mày, không ngờ Lâm Dật sẽ tránh nhẹ nhàng như vậy.

"Đừng, tình huống lúc này thế nào, chẳng lẽ cậu vẫn còn nhìn không ra sao." Tôn Mãn Lâu khẽ nói.

"Biết rồi lão đại."

Lên tiếng, Chu Thiên Cảnh nheo mắt lại, sau đó bay ra tư thế, liên tục ra chiêu, không để cho Lâm Dật có bất kì cơ hội và đường sống nào.

Chu Thiên Cảnh xuất ra bản lĩnh thật sự, nhưng Lâm Dật vẫn không có ý động thủ, cơ thể anh nhẹ nhàng di chuyển, tránh thoát tất cả công kích của ông ta.

Mà trong quá trình này, Lâm Dật hiểu rõ toàn bộ trình độ của ông ta.

Mặc dù đã tới cấp D rồi, nhưng ông ta vẫn chênh lệch rất lớn với Ninh Triệt và Khưu Vũ Lạc.

Nếu như so sánh kỹ càng, trình độ gần giống Tùy Cường và Dư Tư Dĩnh.

"Lúc mày ra tay với Trương Kim Bảo, không phải rất lợi hại sao, vừa ra chiêu đã cho người ta một dao, sao sau khi gặp tao vẫn trốn? Không lợi hại tiếp đi?" Chu Thiên Cảnh cười lạnh nói.

"Chỉ muốn thử trình độ của ông mà thôi, không ngờ còn khiến cho ông hiểu lầm, đây là lỗi của tôi."

Tay phải của Lâm Dật thò ra giống như ma quỷ, lấy góc độ khó tin nắm tóc của Chu Thiên Cảnh, sau đó tàn nhẫn đập về phía gương thử đồ bên cạnh.

Ầm xoảng!

Gương thử đồ cao gần hai mét vỡ tan trong nháy mắt, trên đầu của Chu Thiên Cảnh đều là máu, dáng vẻ vô cùng thê thảm.

A!

A!

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong phòng bao, Chu Thiên Cảnh bụm mặt của mình, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.

"Anh Chu!"

Tình huống không ổn, Tôn Mãn Gia lao lên trước, túm Chu Thiên Cảnh tới bên cạnh.

Tình trạng bi thảm của Chu Thiên Cảnh khiến mọi người trên bàn cơm nhìn ngây người.

Bọn họ đã sớm biết Lâm Dật cũng thành thạo cách đánh nhau kịch liệt phát lực đan điền, nếu không cũng không thể đánh bại Trương Kim Bảo.

Nhưng chưa từng nghĩ tới anh lại có thực lực như vậy!

Lại đánh bại Chu Thiên Cảnh chỉ với một chiêu!

Ông ta chính là người có trình độ cấp D đấy!

"Đưa cậu ấy ra ngoài đi!"

Người lấy lại bình tĩnh đầu tiên là Tôn Mãn Lâu, ông ta phân phó người nâng Chu Thiên Cảnh bị thương đi ra ngoài.

Phía sau, không khí trong phòng bao đông cứng lại.

Thực lực của Lâm Dật khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi.

Một chiêu nhẹ nhàng bâng quơ đã đánh bại Chu Thiên Cảnh, người như vậy ở đây, ngoại trừ Tôn đại ca ra, có thể không có ai là đối thủ của anh ta!

Mà Tôn Mãn Lâu cũng ý thức được điểm này, từ trên ghế đứng lên, nhìn thẳng về phía Lâm Dật.

"Khó trách cậu điên cuồng như vậy, hóa ra là có trình độ như vậy." Tôn Mãn Lâu nói tiếp:

"Tuổi còn trẻ đã có thực lực như vậy, hơn nữa còn đang xông xáo một phen ra trò trong thương giới, trong số những người tôi đã gặp, cậu có thể xếp số hai."

"Ông nói như vậy thì tôi rất ngạc nhiên, tôi còn tưởng tôi là người lợi hại nhất."

"Vậy phải xem cậu có vượt qua được cửa này của tôi hay không."

Tôn Mãn Lâu cởi nút áo sơ mi, ánh mắt sắc bén như diều hâu chăm chú nhìn Lâm Dật, giống như nhìn con mồi sắp chết.

"Lão đại muốn ra tay!"

Người vây quanh bên cạnh bàn ăn cũng khẩn trương theo.

Bọn họ đều biết rất rõ thực lực của Tôn Mãn Lâu, nhất là Trịnh Khôn Bằng, ông ta càng hiểu rõ sự khủng bố của Tôn Mãn Lâu.

Người tên Lâm Dật này nếu như không để lại chút gì, chỉ sợ anh ta không thể ra khỏi khách sạn Shangri-La.

“Tôi biết rất rõ ràng thân phận của cậu, trong hai người chúng ta cũng không cần thiết ồn ào đến nỗi kẻ chết người sống, tôi chỉ hy vọng cậu cho tôi một lời giải thích, chuyện này tôi sẽ không truy cứu cậu nữa."

Lâm Dật vỗ bụi trên người, sau đó nhìn Tôn Mãn Lâu:

"Ông nói ra những lời này, tức là ông không hiểu tôi rồi."

Tôn Mãn Lâu nheo mắt lại, sát ý đã không thể che dấu.

"Nếu như vậy, vậy không còn gì để nói nữa."

Tôn Mãn Lâu từng bước xông lên, sau đó lấy chân trái làm trụ, đùi phải giống như roi dài đá về phía Lâm Dật.

Cái này hoàn toàn là một động tác đơn giản, khiến cho Lâm Dật rất ngạc nhiên.

Bất kể là tốc độ hay góc độ ra chiêu của ông ta đều có thể phán đoán rất dễ dàng, ông ta đã vượt qua trình độ cấp D, bước vào cấp C rồi.

Đã có thể liều mạng với người mặc đồ đen!

Nghĩ vậy, Lâm Dật không khỏi nghiêm túc lên.

Từ lần trước ở Đảo quốc, sau khi chia tay người mặc đồ đen, lại chưa từng gặp được đối thủ giống vậy, lần này cuối cùng cũng tới một người.

Bịch!

Công kích của Tôn Mãn Lâu kéo tới, Lâm Dật dựng khửu tay lên đỡ.

Nhưng đùi ông ta giống như côn sắt, tràn đầy sức bật, cho dù là Lâm Dật cũng cảm thấy đau đớn, anh lùi một bước qua bên cạnh, lúc này cơ thể mới đứng vững!

"Hay!"

Các thuộc hạ nhịn không được trầm trồ khen ngợi, nhưng biểu cảm của Tôn Mãn Lâu càng thêm nghiêm túc.

Chỉ khiến cho anh lùi một bước qua bên cạnh, đây cũng không phải kết quả mà ông ta muốn.

Trong ấn tượng của ông ta, với trình độ hiện tại của mình, một đá này đủ để đá bay cậu ta.

Nhưng tình huống lúc này là mình coi thường cậu ta rồi.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ tạm dừng một giây, Tôn Mãn Lâu lại ra tay. Ông ta nhảy lên, đá một cú về phía Lâm Dật.

Mà lúc này đây, Lâm Dật không tránh né, hai tay bắt được mắt cá chân của ông ta, hoàn toàn ngăn chặn đòn công kích của ông ta.

Nhưng ngay khi anh chuẩn bị động thủ, Tôn Mãn Lâu ép buộc cơ thể xoay người đổi hướng giữa không trung, thoát khỏi trói buộc của Lâm Dật!

Hoàn toàn là động tác đơn giản nhưng nguy cơ tứ phía.

Nếu như chậm một bước, với thủ đoạn của Lâm Dật, cái chân này của ông ta cũng phải phế đi!

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment