Chương 1491: Kìm Nén!
Chương 1491: Kìm Nén!
Sau một hồi giao đấu, khoảng cách của hai người một lần nữa giãn ra, nhưng cũng chỉ duy trì có một phút, Tôn Mãn Lâu lại xông lên.
Bịch bịch bịch!
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hai người lại giao đấu mấy chục chiêu thức!
Tôn Mãn Lâu muốn dựa vào sức tấn công không ngừng để hoàn toàn chèn ép Lâm Dật, nhưng khiến ông ta thất vọng chính là Lâm Dật chặn lại được tất cả đòn công kích của mình.
Người tại hiện trường, chẳng ai có thể hiểu được tâm trạng của Tôn Mãn Lâu.
Trong ấn tượng của ông ta, giữa đám người hậu bối trẻ tuổi, Vương Miện chính là một người ở trên đỉnh cao rồi, đã bỏ xa tất cả mọi người.
Nhưng Lâm Dật ở trước mặt này lại khiến ông ta ngạc nhiên hết mức!
Hai mươi mấy tuổi đã có thực lực sánh ngang với Vương Miện, thậm chí càng mạnh hơn.
Thiên phú trời cho của người này còn lợi hại hơn cả Vương Miện!
Trái ngược với ông ta, Lâm Dật lại bình tĩnh hơn nhiều, toàn bộ lực chú ý của anh đều tập trung lên người của Tôn Mãn Lâu.
Trong lòng của Lâm Dật âm thầm so sánh một chút.
Tuy rằng Tôn Mãn Lâu rất mạnh, nhưng cái mạnh của ông ta không vững chắc.
Dường như vừa mới bước vào trình độ C, ngược lại muốn đối phó lại ông ta cũng chẳng khó như trong tưởng tượng.
Dựa vào trình độ hiện tại của ông ta cũng gần tương đồng với người áo đen lúc bị thương.
Trong phạm vi bản thân có thể ứng phó, nhưng cho dù anh muốn đánh thắng, có thể cũng sẽ không quá dễ dàng.
Đòn tấn công của Tôn Mãn Lâu ập đến tới tấp, Lâm Dật cũng vậy thấy chiêu nào phá chiêu đó, không để lại chút khe hở nào.
Ngược lại là Tôn Mãn Lâu, dưới cục diện không thể kiên trì nữa, ông ta đã hiện ra một chút hoảng loạn, bị Lâm Dật tóm được sai lầm!
Hai tay của Lâm Dật đưa lên trước, tóm lấy cánh tay của ông ta, chân phải đá lên ngực của ông ta!
Nhưng Tôn Mãn Lâu cũng bày ra tư thế phòng thủ, cú đá này không hề gây ra tác hại lớn gì cho ông ta!
“Mẹ nó, sảng khoái!”
Tôn Mãn Lâu mắng một câu, lại một lần nữa xông về phía Lâm Dật, khí thế như hổ, nhiếp nhân tâm phách(*).
(*) ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.
“Ông thế mà đến cấp độ C, nhưng ông không thể nào là đối thủ của tôi, rút lui đi.”
“Nếu tôi thua cậu, tôi không xứng mang tên Tôn Mãn Lâu rồi!”
“Ông tự tin đấy!”
Biểu cảm của Lâm Dật đột nhiên trở nên lạnh lùng, vận hết sức lực cơ thể, toàn bộ dồn lên nắm đấm trên tay mình, chủ động xông tới Tôn Mãn Lâu!
Người sau cũng không có hàm hồ, không trốn không tránh, một lần nữa chủ động đón đòn tấn công!
Nhưng lần này, Tôn Mãn Lâu không còn thuận lợi như trước nữa!
Ông ta phát hiện sức mạnh của Lâm Dật dường như trở nên lớn hơn rất nhiều, nắm đấm đánh lên cơ thể mình giống như bị hòn đá ném trúng vậy!
Đòn tấn công của Lâm Dật như phong ba bão táp ập tới, lúc này Tôn Mãn Lâu đã không còn chút sức lực chống đỡ!
“Hự” một tiếng!
Tôn Mãn Lâu bị đá bay đi, cơ thể không chịu kiểm soát, chiếc bàn tròn lớn ở phía sau bị va vỡ tan tành, đám đông vây quanh vội tránh sang một bên khác, nước rượu và nước canh văng tung tóe khắp người Tôn Mãn Lâu, trông vô cùng thảm hại.
Tôn Mãn Lâu còn muốn đứng dậy nhưng xương cốt trên người giống như bị rụng rời vậy, hoàn toàn không nghe theo sự khống chế của bản thân!
Lâm Dật từng bước từng bước đi tới, thở hổn hển.
Tuy rằng anh đã đánh bại Tôn Mãn Lâu, nhưng anh cũng không dễ dàng, nếu như thực lực của ông ta vững chắc thêm chút nữa, người thua có thể chính là bản thân mình.
Nhấc chân lên dẫm lên người của Tôn Mãn Lâu, Lâm Dật từ trên cao nhìn xuống ông ta.
“Chuyện đến hôm nay, ông còn có gì muốn nói!”
“Mẹ nó thả anh trai tao ra!”
Không đợi Tôn Mãn Lâu lên tiếng, Tôn Mãn Gia đã hét lớn, tay nắm lấy khẩu súng chỉ thẳng lên đầu Lâm Dật!
“Ha…”
Tôn Mãn Lâu cười lạnh lùng một tiếng, hoàn toàn không có tư thái của người thất bại.
“Bị cậu đánh bại nằm ngoài dự liệu của tôi, nhưng hôm nay, nếu như không lấy lại thể diện, tôi sẽ không xứng ngồi trên vị trí này!”
“Một khẩu súng tồi tàn, mấy người nghĩ sẽ uy hiếp được tôi sao?”
“Tôi đã đoán rõ ràng trình đồ của cậu rồi, cậu đến cánh cửa của cấp độ D.”
Tôn Mãn Lâu cười khinh thường, kiêu ngạo mà phô trương:
“Nhưng điều đó thì thế nào chứ, một viên đạn vẫn có thể lấy mạng của cậu.”
“Vậy ông kêu ông ta thử xem.”
Lâm Dật quay đầu nhìn Tôn Mãn Gia, nhìn thẳng vào đôi mắt của ông ta.
“Tôi biết ông là một người có tình có nghĩa, hôm nay khẳng định muốn cứu anh trai của ông, nhưng nếu như ông nghĩ rằng bản thân có được năng lực đó, thì thử xem sao.”
“Mày thật sự nghĩ tao không dám?” Tôn Mãn Gia lạnh lùng nói:
“Tuy rằng tao không lợi hại như anh trai, nhưng trên tay tao có kiện cáo án mạng đấy, nếu như mày muốn dùng kế khích tướng, vậy mày quá xem thường tao rồi.”
Lâm Dật chỉ lên đầu mình: “Bắn vào đây, nếu ông không dám nổ súng, tôi xem thường ông đấy.”
Tôn Mãn Gia cắn chặt răng, từ trên trán của ông ta đã chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nếu như anh ta là người bình thường, ông ta chắc chắn sẽ nổ súng không hề do dự.
Nhưng gã Lâm Dật trước mặt không như vậy, anh ta là chủ tịch của tập đoàn Lăng Vân, ở vùng duyên hải có thân phận đáng gờm, nếu như nổ súng bắn chết anh ta, bản thân mình cũng cách cái chết không xa, bất cứ ai đều không bảo toàn nổi mình.
Nhưng tình hình trước mắt đã không còn cho phép bản thân nghĩ quá nhiều.
“Mày đừng nghĩ rằng tao không dám! Mạng của ông đây không đáng giá, chẳng có gì phải sợ cả!”
“Vậy ông nổ súng thử xem!”
“Mẹ nó, đây là mày ép tao.”
Cạch.
Tôn Mãn Gia bóp cò súng!
Nhưng vào thời khắc nổ súng, nòng súng hơi lệch một chút, bắn về phía chân của Lâm Dật!
Đúng vào lúc đám đông nghĩ rằng Lâm Dật sẽ bị bắn gãy một chân, xảy ra một cảnh tượng khiến người khác phải khủng hoảng.
Lâm Dật nghiêng người một chút, mỹ mãn tránh được viên đạn từ trong nòng súng bắn ra!
“Điều này làm sao có thể!”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác, cằm sắp rớt xuống sàn!
Cảnh tượng này so với thất bại của Tôn Mãn Lâu càng khiến bọn họ kinh ngạc hơn!
Tốc độ phản ứng của loài người dù có nhanh đi nữa cũng không thể tránh khỏi viên đạn!
“Thứ trong tay của ông hình như không được lắm.”
Lời vừa dứt, Lâm Dật từ sau eo lấy ra con dao phẫu thuật của mình.
Anh vuốt nhẹ một cái, một vệt sáng lạnh được rạch ra giữa không trung, chuẩn xác không chút sai sót đâm lên cánh tay của Tôn Mãn Gia!
Một tiếng hét lớn, khẩu súng trong tay của Tôn Mãn Gia rơi xuống sàn, ôm lấy vết thương của mình, đau khổ gục ngã trên sàn, đau đến mức ông ta không đứng lên nổi.
Lần này, nụ cười trên mặt của Tôn Mãn Lâu biến mất, thay vào đó là thần sắc kinh khủng.
“Bây giờ có thể tâm bình khí hòa(*) đàm phán với tôi rồi chứ?”
(*) ý chỉ ôn hòa nhã nhặn, bình tĩnh hòa nhã.
“Có thể có thể có thể.” Tôn Mãn Lâu gật đầu thật mạnh, gắng gượng nhẫn nhịn cơn đau nói tiếp:
“Chuyện này là tôi sai trước, tôi bảo đảm với cậu, sau này sẽ không gây phiền phức cho cậu nữa, tôi tình nguyện đến nhà xin lỗi, chuyện này đến đây dừng lại đi.”
“Xin lỗi thì thôi đi, tôi cũng không quá để tâm.” Lâm Dật nhấc chân ra khỏi người Tôn Mãn Lâu, sau đó vỗ vỗ phủi bỏ lớp bụi trên quần.
“Bất luận nói thế nào ông cũng là một nhân vật có máu mặt, tôi tin rằng ông là một người nói lời sẽ giữ lời, chuyện hôm nay đến đây kết thúc, nhưng nếu còn có lần sau, tôi bảo đảm sẽ khiến ông không nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa.”
Nói xong, Lâm Dật thu hồi con dao phẫu thuật của mình, quay người rời đi.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển động theo anh, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Đến tận khi cánh cửa phòng bao đóng lại, đám đông đều chưa phản ứng kịp.
Reng reng reng!
Chính vào lúc này, chuông điện thoại phá vỡ sự bình lặng trong căn phòng.
Điện thoại của Tôn Mãn Lâu đúng lúc này reo lên.
Là điện thoại Vương Miện gọi tới.
------
Dịch: MBMH Translate