Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1494 - Chương 1492: Vương Miện Âm Thầm Bày Mưu Kế

Chương 1492: Vương Miện Âm Thầm Bày Mưu Kế
Chương 1492: Vương Miện Âm Thầm Bày Mưu Kế
Chương 1492: Vương Miện Âm Thầm Bày Mưu Kế




Nhìn thấy Vương Miện gọi điện thoại đến, Tôn Mãn Lâu bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Lại nhìn lên giờ trên đồng hồ, đã 9 giờ 20 phút, đã qua thời gian hẹn khá lâu rồi.

“Vương thiếu.” Tôn Mãn Lâu khó khăn nói.

“Chú biết bây giờ đã mấy giờ rồi không.”

“Xảy ra chút chuyện ngoài dự tính, ngay bây giờ tôi đi tìm ngài.”

“Không cần nữa, tôi đang ở tầng dưới của Shangri-La, chú xuống đây là được rồi.”

“Tôi biết rồi, khụ khụ khụ…”

“Hửm? Chú làm sao thế?”

Trong điện thoại, Vương Miện nghe ra chút bất thường, bình thường mà nói, Tôn Mãn Lâu sẽ không phải có trạng thái này.

“Gặp phải một đối thủ cứng đầu, bị thua dưới tay anh ta rồi.”

“Đến ông cũng bị thua?”

Vương Miện cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Anh ta hiểu rất rõ trình độ của Tôn Mãn Lâu, ông ta đã đến cấp độ C rồi, bản thân anh ta đánh với ông ta đều còn chưa chắc có thể thắng, ở nơi Đông Bắc như thế này, làm sao ông ta có thể bị hạ gục trong tay của người khác.

“Đối phương có bao nhiêu người?”

“Chỉ một người.”

Nghe đến con số này, Vương Miện càng thêm phần ngạc nhiên, đến nhịp tim cũng bất giác đập nhanh hơn.

Một người đã có thể chế ngự được Tôn Mãn Lâu.

Trình độ của đối phương ít nhất cũng phải ở cấp độ C!

“Đối phương là…”

“Cậu chủ…”

Vương Miện vừa muốn đặt câu hỏi, đột nhiên bị Lena đứng ở bên cạnh gọi, cắt ngang lời anh ta muốn nói.

“Anh nhìn ra cửa lớn khách sạn kìa.”

Vương Miện xuôi theo hướng Lena nói nhìn qua đó, bỗng chốc đôi mắt anh ta trợn tròn, bởi vì anh ta nhìn thấy Lâm Dật đang bước ra từ trong khách sạn!

Ở nơi này nhìn thấy Lâm Dật là chuyện anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới!

Mà đột nhiên anh ta đã hiểu ra là chuyện gì rồi!

Không nằm ngoài dự liệu, người động thủ với Tôn Mãn Lâu chắc chắn là Lâm Dật rồi!

Nhưng mấy tháng ngắn ngủi không gặp, Lâm Dật đã có thực lực đánh bại Tôn Mãn Lâu, quả thực khiến người ta phải nhìn với con mắt khác.

“Chú xuống đây trước đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”

“Tôi xuống ngay giờ đây.”

Vương Miện dập điện thoại, nói với Lena:

“Nhớ biển số xe rồi chứ.”

“Đen A1AX78.”

“Đợi chút cho người kiểm tra một chút hướng đi của chiếc xe đó, tôi muốn biết vị trí chính xác.”

“Dạ biết rồi ạ, tôi đi sắp xếp ngay.” Lena nói tiếp:

“Bây giờ chắc có thể đủ điều kiện xác nhận người gây chuyện chính là Lâm Dật rồi, chuyện này có cần thiết xử lý chút không.”

“Không phải vội, đợi Tôn Mãn Lâu xuất hiện rồi nói tiếp.”

Mấy phút sau, Tôn Mãn Lâu từ trong khách sạn chạy vội ra ngoài, đồng thời lên xe của Vương Miện.

“Tại sao chú lại bị thương thành thế này?” Vương Miện truy hỏi:

“Người ra tay với chú là ai?”

“Anh ta tên Lâm Dật, là tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Vân.” Tôn Mãn Lâu cắn răng nói:

“Lúc trước tôi nghĩ rằng anh ta chẳng qua là chủ của một doanh nghiệp phổ thông, không ngờ tới thân thủ của anh ta lại tốt như vậy.”

Nói xong, Tôn Mãn Lâu nhìn về phía Vương Miện.

“Vương thiếu, cậu quen biết người này sao.”

“Không quen biết, nhưng ít nhiều gì có nghe qua cái tên tập đoàn Lăng Vân, nhưng anh ta dám ra tay với chú, lá gan cũng khá lớn đó.”

Câu trả lời của Vương Miện khiến Tôn Mãn Lâu tóm được một vài tin tức.

Lâm Dật tuy rằng có tiền, nhưng không nhất định có thế!

Dựa vào địa vị hiện giờ của nhà họ Vương, người mà Vương Miện gọi không nói tên, chứng minh sức ảnh hưởng ở Hoa Hạ có giới hạn.

Đổi cách nói khác, mối quan hệ xã giao trong giới chính trị Hoa Hạ có hạn.

Vậy nên Lâm Dật cũng chỉ có thể miễn cưỡng được xưng hô thành phú hào, không được tính là thương nhân đỉnh cao, nên càng không cần phải kiêng dè quá nhiều.

Nhưng Tôn Mãn Lâu không biết được ông ta đã bị Vương Miện bẫy một hố.

Nhà họ Vương chính là bị Lâm Dật kéo xuống, làm sao có thể không biết anh ta là ai chứ.

“Anh ta không chỉ to gan, thân thủ thật sự rất tốt.”

Tuy rằng trong lòng ông ta tràn ngập hận thù không cam chịu, nhưng Tôn Mãn Lâu cũng phải thừa nhận, thực lực của Lâm Dật đích thực rất mạnh.

Bản thân không phải là đối thủ của anh.

“Thời khắc cuối cùng, em trai của tôi lấy súng chỉ thẳng anh ta, vậy mà anh ta tránh được viên đạn bắn ra, thực lực không phải bình thường.”

“Điều này không liên quan tới thực lực, là cảm nhận của tâm lý học.” Vương Miện nói tiếp:

“Vào lúc mấy người bóp còi súng đã có phản ứng trước, vậy nên anh ta mới có thể tránh được viên đạn, ở điểm này, tôi và Lena đều có thể làm được, nếu như mấy người nổ súng sau lưng nơi anh ta không nhìn thấy, anh ta vẫn không thể tránh nổi!”

Vương Miện nói khá bình tĩnh, giống như đang miêu tả một câu chuyện nhỏ bình thường vô vị vậy.

Còn ý nghĩa ở bên trong làm sao để hiểu, thì đó là việc của Tôn Mãn Lâu, không có bất cứ liên quan gì tới bản thân anh ta.

Tôn Mãn Lâu bừng tỉnh: “Thì ra là như thế!”

“Tôn Mãn Lâu à Tôn Mãn Lâu…” Vương Miện cảm thán một tiếng:

“Nhà họ Vương nâng đỡ chú bao nhiêu năm như vậy, vậy mà sau cùng chú lại làm ra dáng vẻ này. Bao nhiêu năm qua, có phải chú vẫn luôn bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh không? Có phải chỉ cần một nhân vật đơn giản lợi hại một chút này đã có thể diệt được chú rồi không? Nhà họ Vương đưa chú đến Đông Bắc, chẳng lẽ chỉ để trưng bày sao!”

“Không phải!”

Nhịp tim của Tôn Mãn Lâu đập nhanh hơn, Vương Miện không nghi ngờ gì là người kế thừa trong tương lai của nhà họ Vương.

Nếu như không để lại ấn tượng tốt với anh, vậy địa vị trong tương lai của bản thân sẽ bị uy hiếp!

Nghĩ tới đây, mồ hôi lạnh xuôi theo trán của Tôn Mẫn Lâu chảy xuống.

Bao nhiêu năm trở lại đây, bản thân ông ta đã ngồi vững trên ngôi vị vua của Đông Bắc.

Nhưng chỉ có bản thân ông ta biết rõ, tất cả mọi thứ của ngày hôm nay đều đến từ đâu.

Nếu như không có sự ủng hộ của nhà họ Vương, ông ta chẳng thể nào có thể đi đến bước đi ngày hôm nay.

Nhà họ Vương chống đỡ bản thân ngồi lên vị trí này, vậy bọn họ cũng có năng lực thay bỏ mình!

Mà còn có thể ngồi trên vị trí này hay không, chính là xem độ hữu dụng của bản thân đối với bọn họ lớn như thế nào!

“Được rồi, chú xuống đi, việc tối hôm nay chú không cần phải đi cùng tôi nữa.” Vương Miện lạnh lùng nói.

“Nhưng điều này…”

“Đi xuống.”

“Dạ vâng cậu chủ Vương!”

Tôn Mãn Lâu mở cửa xe bước xuống, không dám ở lại lâu hơn, đứng trong cơn gió lạnh buốt nhìn theo tiễn Vương Miện rời đi.

“Cậu chủ, thật sự phải động thủ với Lâm Dật sao, có cần tôi đi giúp bọn họ một tay không.” Lena nói.

“Động thủ?” Vương Miện cười nói:

“Tôi lúc nào nói phải động thủ với Lâm Dật rồi?”

“Chẳng lẽ ngài muốn đổ hết chuyện này lên đầu Tôn Mãn Lâu?”

Vương Miện gật gật đầu: “Tuy rằng bất cứ lúc nào tôi cũng muốn đánh chết Lâm Dật, nhưng anh ta có nhà họ Lương chống lưng, vả lại ở cấp quốc gia có danh tiếng khá tốt, nếu như nhà họ Vương ở trong tối động vào anh ta, chúng ta cũng không thể nào tự lo cho mình, nhà họ Lương nhất định sẽ đổ ập tới, vậy nên giao cho Tôn Mãn Lâu làm chuyện này là thích hợp nhất không gì bằng.”

“Nhưng có vài người biết rõ mối quan hệ của ông ta và nhà họ Vương.”

“Biết thì có thể làm gì? Tôi đâu có kêu ông ta động thủ, đều là bản thân ông ta tự ra tay.” Vương Miện nói tiếp:

“Với lại, chỉ cần ông ta có thể thành công, rồi cô qua đó, ở trong tối xử lý ông ta, chuyện này sẽ là chết không có chứng cứ, cho dù muốn tìm phiền phức cho nhà họ Vương cũng không thể tìm thấy.”

“Nhưng dựa vào năng lực của Tôn Mãn Lâu thật sự có năng lực giải quyết Lâm Dật sao? Điểm này tôi rất hoài nghi, chúng ta không thể xem thường năng lực của Lâm Dật.” Lena đưa ra nỗi lo lắng của bản thân.

“Giải quyết thì có không khả năng cao lắm, Lâm Dật là một đối thủ đáng khâm phục, ở trên phương diện trí tuệ, ông ta còn kém xa Lâm Dật một vạn tám nghìn dặm.” Vương Miện nói tiếp:

“Chỉ cần có thể phế bỏ một cánh tay, một cái chân của anh ta, đã đủ cho tôi giải tỏa cơn giận rồi.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment