Chương 1493: Người Sống Còn Có Thể Để Nước Tiểu Làm Tắc Chết?
Chương 1493: Người Sống Còn Có Thể Để Nước Tiểu Làm Tắc Chết?
“Vẫn còn một vấn đề rất rõ ràng.” Lena nói:
“Cơ quan chính quyền ở cấp trên không nói lý lẽ.”
Lena gãi đúng chỗ ngứa, nêu ra điểm mấu chốt của vấn đề.
“Loại chuyện này không giống với một vụ án hình sự bình thường, bắt buộc phải có chứng cứ, chỉ cần phía bên Cục an ninh quốc gia chỉ cần phán quyết theo chiều hướng này, có thể sẽ có sự khác biệt.”
“Tôi biết điều này, vậy nên trên tay chúng ta còn có một con át chủ bài vẫn chưa đánh xuống, nếu như chuyện này sau cùng không thể khống chế, chúng ta sẽ đánh lá bài này ra, nhà họ Lương cũng đừng nghĩ bảo toàn riêng mình.”
Lena hơi cau mày: “Là vấn đề cuộc sống đời tư của Lâm Dật sao?”
“Tuy rằng loại chuyện này ở trong giới nhà giàu thường gặp không có gì mới, nhưng để lộ ra ngoài lại là một chuyện khác.” Vương Miện nói tiếp:
“Cái người phụ nữ tên Kỷ Khuynh Nhan đó chẳng cần bận tâm, cô ta chỉ là một thương nhân nhỏ bé, nhưng Lương Nhược Hư không giống thế, ông nội cô ta là Lương Hướng Hà, cha của cô ta là Lương Tồn Hiếu, mẹ cô ta là Thẩm Thục Nghi, thân phận của từng người này cộng vào với nhau có sức ảnh hưởng khẳng định không hề nhỏ, đến lúc đó nhà họ Lương cũng sẽ sụp đổ không đứng dậy nổi.”
…
Tiễn Vương Miện đi rồi, Tôn Mãn Lâu không tiếp tục ở lại khách sạn, mà ông ta đi đến bệnh viện.
Nhưng nguyên nhân bởi vì có Lâm Dật ở đấy, nên bọn họ không đến bệnh viện trực thuộc thứ hai, mà đi bệnh viện trực thuộc thứ nhất.
Trình độ của hai bệnh viện gần như nhau, đi chỗ nào khám cũng không vấn đề gì.
“Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?” Tôn Mãn Lâu hỏi.
“Vấn đề không lớn, đã khâu lại các cơ và dây thần kinh rồi, sau này phải hoạt động nhiều nhằm tránh bị dính lại, nếu không thì phiền phức lớn đấy.”
“Vâng.”
Xử lý mọi chuyện xong xuôi đã là hơn nửa đêm, vết thương của Tôn Mãn Gia không nặng, không cần thiết phải nằm viện.
Nhưng hai người họ chẳng ai rời đi, mà hai người đi đến phòng bệnh của khoa chỉnh hình.
Chu Thiên Cảnh bị thương đang nằm ở đây.
Ngoài ông ta ra, trong phòng bệnh còn có hai mươi mấy người nữa, toàn bộ vây quanh nơi này.
“Lão đại.”
Nhìn thấy Tôn Mãn Lâu bước vào, đám người đó cùng đồng thanh chào hỏi.
Tôn Mãn Lâu gật gật đầu: “Lão Trịnh, ông ở lại, những người khác ra ngoài trước đi.”
Người trong phòng bệnh lần lượt rời đi, chỉ để lại lão đại Trịnh Khôn Bằng của Phụng Thiên ở lại.
“Tình hình của lão Chu thế nào rồi?”
“Hủy dung rồi.” Trịnh Khôn Bằng nói tiếp:
“Nhưng với vẻ ngoài ngoài của ông ta, hủy dung và chỉnh dung cũng gần như nhau thôi, vừa nãy ông ta còn nói với tôi, mấy ngày nữa muốn sang Hàn Quốc một chuyến để làm phẫu thuật thẩm mỹ đó.”
Có thể nhìn ra Chu Thiên Cảnh không có gì to tát cả, nếu không Trịnh Khôn Bằng cũng không thể vừa nói vừa cười vậy được.
“Lão đại, chuyện đến nước này rồi, chúng ta chỉ đành bỏ qua chuyện này như thế sao?”
Chu Thiên Cảnh và Trịnh Khôn Bằng đều biết, Lâm Dật là một người không dễ chọc vào, cho dù chuyện này có kết thúc như thế, bọn họ cũng không thể nói thêm gì.
Chỉ là bao nhiêu năm nay bọn họ làm mưa làm gió, đột nhiên xảy ra chuyện như thế này, bọn họ không cách nào tiếp nhận nổi.
Nhưng trong tiềm thức, Tôn Mãn Lâu cho bọn họ cảm giác dường như không muốn từ bỏ chuyện lần này.
“Lão Trịnh, ông đi sắp xếp mấy người, tìm cơ hội xử lý anh ta đi, nhất định phải tìm người tâm ngoan thủ lạt(*), tốt nhất là kẻ liều mạng.”
(*) thủ đoạn độc ác, bụng dạ nham hiểm.
Lời này vừa nói ra, ba người ở lại đều trợn tròn mắt.
“Lão đại, thật sự phải làm như vậy sao?” Tôn Mãn Gia có chút căng thẳng.
“Lâm Dật là tổng giám đốc của tập đoàn Lăng Vân, cậu ta có địa vị rất cao trong xã hội, chúng ta mà làm như thế, rất dễ dẫn lửa đến người.”
Mặc dù vừa nãy ông ta cũng nổ súng với Lâm Dật rồi, nhưng đó là bất đắc dĩ.
Nhưng dù có như thế, ông ta cũng chỉ dám nổ súng bắn vào chân của anh.
Vậy mà anh trai của mình lại muốn trực tiếp giải quyết Lâm Dật rồi!
Vậy tính chất không giống nhau nữa.
“Yên tâm, chỉ là một doanh nghiệp mà thôi, không có gì to tát cả.”
Lúc mới xảy ra chuyện, Tôn Mãn Lâu còn có chút do dự chần chừ.
Nhưng một lời nói của Vương Miện đã khiến suy nghĩ trong lòng ông ta càng kiên định hơn!
Điều này không chỉ báo thù cho bản thân ông ta, hơn thế nữa là cơ hội tốt thể hiện bản thân trước mặt nhà họ Vương.
Tuy tập đoàn Lăng Vân có chút danh tiếng, nhưng còn chưa ra cái gì.
Cho dù có giết chết Lâm Dật, cũng có thể nghĩ cách lấp liếm cho qua mắt!
Cùng lắm nhà họ Vương sẽ giúp ông ta đè ép chuyện này thôi, hoàn toàn không cần lo lắng.
“Lão đại, nếu như anh thật sự muốn làm việc này, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.” Trịnh Khôn Bằng nói tiếp:
“Dựa theo tình hình hiện tại, khoảng một triệu tệ một mạng người.”
“Ngay bây giờ có thể tìm được người không?”
“Người có ở Phụng Thiên, tôi gọi một cú điện thoại sẽ đến đây ngay trong đêm, sáng sớm ngày mai có thể tới Băng Thành.
“Không cần quá nhiều người, nhiều nhất hai người là được, cho mỗi người một triệu, kêu bọn họ xử lý việc này sạch sẽ một chút.”
“Tôi biết rồi, bây giờ đi sắp xếp ngay.”
…
Từ sau khi rời khỏi khách sạn, Lâm Dật lên xe của An Ninh, ba người đến hộp đêm.
Đối với việc Lâm Dật đến Shangri-La làm cái gì, hai người phụ nữ đều hiểu ngầm không có hỏi.
Đây là lần đầu tiên Lý Tự Cẩm đến hộp đêm nên vẫn có chút không quen lắm, nhưng sau khi uống mấy ly cocktail, cô ta cũng thích ứng được môi trường trong đây rồi.
Chủ yếu là có Lâm Dật ở đây, không hiểu sao cô ta lại cảm thấy yên tâm.
Mà chi tiêu trong hộp đêm cũng khiến cô ta âm thầm tặc lưỡi.
Cũng không làm cái gì, cứ thế bay mất hơn 10.000 tệ, sắp bằng bốn tháng tiền lương của mình rồi.
Ba người uống đến hơn nửa đêm, từ hộp đêm rời đi.
Vốn dĩ An Ninh chuẩn bị về nhà, nhưng lại bị Lý Tự Cẩm kéo đến ở chung phòng trong khách sạn.
Mấy ngày hợp tác với nhau, mối quan hệ của hai người tự nhiên thân mật không ít, còn hẹn đợi ngày hôm sau cùng nhau đi trượt băng.
Sáng sớm ngày hôm sau, ba người cùng nhau đến bệnh viện, An Ninh và Lý Tự Cẩm lại sắp xếp một chút công việc tiếp theo, rồi mọi người cùng lái xe đến sân trượt băng.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, chắc hai người là lần đầu tiên đến Đông Bắc phải không?” Trên đường đi về phía sân trượt băng, An Ninh hỏi.
“Ừm ừm, vả lại còn là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết.” Lý Tự Cẩm nói thật lòng: “Khiến cho tôi có chút không muốn về rồi.”
“Vậy hôm nay tôi dẫn cô đi chơi thật vui, ngắm tuyết không thú vị gì cả, trượt tuyết vui lắm đấy.”
“Nhưng tôi không biết trượt, trước đây tôi có nhìn thấy trên Tiktok, có cầu trượt băng nữa, tôi đi chơi cái đó là được rồi.”
“Không biết cũng không sao hết, tôi dạy cô, vui hơn trượt cầu băng nhiều.”
“He he, cảm ơn chị An Ninh.”
Lý Tự Cẩm quay đầu sang nhìn Lâm Dật: “Anh Lâm, anh biết trượt tuyết không?”
“Tôi giống cô, cũng là lần đầu tiên, trước giờ chưa từng nhìn thấy tuyết.”
Trong mắt của người khác, Lâm Dật rất có tiền, chắc chắn cái gì cũng đã nhìn thấy.
Nhưng trên thực tế, Lâm Dật đúng thật chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài.
Bởi vì Lâm Dật đã gặp qua vô số cảnh tàn khốc rồi, nên anh không có hưng phấn như Lý Tự Cẩm, vả lại đến bây giờ cũng rất khó có thứ gì có thể ảnh hưởng tới tâm tình của anh.
Giống như người nghèo ăn không nổi KFC, là vì không có tiền.
Nhưng đợi sau khi lớn lên rồi, có tiền rồi, thì lại không muốn ăn nữa, đây là cùng một đạo lý.
“Có anh Lâm làm bạn với tôi, tôi không sợ mất mặt nữa.” Lý Tự Cẩm cười hì hì nói.
“Không dẫn theo anh ta, tôi chỉ dạy một mình cô.” An Ninh ghét bỏ nói: “Để anh ta chơi trượt cầu băng đi.”
“Chết tiệt, cô có ý gì hả, phân biệt giới tính à?”
“Đó thì không phải, chỉ là không muốn dẫn anh đi.” An Ninh ngẩng cao đầu, rất đắc ý nói.
“Không phải chỉ là trượt tuyết thôi sao, tuy rằng trước giờ tôi chưa từng chơi, nhưng học tại chỗ cũng kịp, người sống không thể bị nước tiểu làm cho tắc chết.”
------
Dịch: MBMH Translate