Chương 1494: Thời Khắc Bị Ám Sát
Chương 1494: Thời Khắc Bị Ám Sát
“Học tại chỗ?”
An Ninh có chút khịt mũi coi thường: “Tôi phải học liên tiếp hai mùa đông mới xem là nhập môn, anh cảm thấy bản thân có thể nhìn qua lập tức làm được sao?”
“Gần giống thế.”
Bởi vì trong đầu anh có phần thưởng do hệ thống cho, nên Lâm Dật đều hiểu biết một chút về mọi phương diện, trượt tuyết tất nhiên cũng không nằm ngoài, chỉ là chưa từng sử dụng trong thực tế mà thôi.
“Xí, anh cứ nói phét đi, anh mà nhìn qua có thể biết trượt, tôi sẽ phục anh.”
“Phục tôi có tác dụng gì, muốn chơi thì chơi hiểm ác một chút, nếu không tôi không chơi với cô.”
Anh Ninh đảo mắt một vòng, sau đó trong mắt lóe lên ánh sáng.
“Vậy chúng ta làm như này đi, không phải anh nói mình nhìn qua là biết trượt sao, đợi sau khi anh chuẩn bị xong, hai người chúng ta so tài, người thắng được nhét một nắm tuyết vào trong áo của người thua, dám hay không dám?”
Lý Tự Cẩm: “?”
“Chị An Ninh, chơi vậy có phải là có chút quá căng rồi không.”
“Hôm đó lúc chơi ném tuyết, trong áo của tôi bị anh ta nhét đầy tuyết, hôm nay có cơ hội rồi, dù sao tôi cũng phải báo mối thù này.”
Nói xong, An Ninh nhìn Lâm Dật: “Dám hay không, nếu anh không dám thì nói thẳng, đừng làm giống như tôi bắt nạt người khác vậy.”
“Đây có gì không dám chứ.” Lâm Dật lái xe nói:
“Nhưng tôi muốn biết, nắm tuyết này là nhét bên trên, hay là nhét xuống dưới?”
“Ơ…”
An Ninh sững một chút: “Vậy thì nhét một nắm lên trên, một nắm xuống dưới!”
Lý Tự Cẩm: Hít…
Chơi ác vậy sao?
Bên trên còn đỡ, nhưng nếu nhét xuống phía dưới, vậy không phải sẽ…
Hai con người này thực sự quá ác mà.
“Được, quyết định vậy đi.”
Khoảng tầm sau hơn một tiếng lái xe, ba người đã đến sân trượt tuyết Yabuli.
Đây là một khu thắng cảnh trượt tuyết cấp 4S, cơ sở vật chất cơ bản của sân trượt tuyết Yabuli có thể xem như vô cùng sang trọng và đầy đủ rồi, có thể xếp hạng nhất ở toàn quốc đấy, mà giá cả cũng không rẻ.
Nhưng có kẻ giàu như Lâm Dật ở đây, vài đồng tiền này cũng chỉ là số lẻ mà thôi.
Bản thân An Ninh là một người yêu thích trượt tuyết, Lý Tự Cẩm là lần đầu tiên đến sân trượt tuyết, vậy nên hai người đều có chút kích động, muốn nhanh chút vào bên trong thử nghiệm một hồi. Chỉ có Lâm Dật không nhanh không chạm đi theo phía sau, nhìn thắng cảnh ở xung quanh.
Ba người họ bước vào trong sân trượt tuyết, một chiếc Passat màu đen cùng một chiếc MPV cũng dừng lại ngay sau đó trên bãi đậu xe của sân trượt tuyết.
Từ trên xe bước xuống hai người đàn ông trung niên mặc một bộ áo lông, một trong hai người để tóc ngắn, người còn lại để kiểu đầu rẽ ngôi lệch, dáng vẻ luộm thuộm giống như một khoảng thời gian rất lâu rồi không có tắm.
“Anh ta cũng khá biết hưởng thụ đó, thế mà dẫn theo hai cô gái xinh đẹp đến chỗ này trượt tuyết.”
Người nói chính là người để mái tóc rẽ ngôi, miệng ngậm điếu thuốc, trên mặt không có một chút biểu cảm nào. Lúc anh ta nói chuyện còn cẩn thận nhìn xung quanh, là đang kiểm tra hoàn cảnh xung quanh, nhìn xem có tiện để ra tay không.
“Đằng nào đều phải chết rồi, cứ để anh ta phong lưu thêm một lúc đi.”
So với người đàn ông để mái tóc rẽ ngôi, người đàn ông trọc đầu có phần căng thẳng hơn nhiều, vả lại nhìn có chút ngốc nghếch chứ không thông minh lanh lợi giống bạn đồng hành.
“Được rồi, trước hết không nói những thứ này, mày cũng đừng có nhìn đông nhìn tây nữa.” Người đàn ông tóc rẽ ngôi búng tàn thuốc ngưng ở đầu điếu thuốc trên tay, nói:
“Đồ đạc để trên xe trước đã, hai chúng ta vào xem thế nào, nếu như có góc chết lợi cho ẩn nấp, hôm nay sẽ ra tay luôn, nếu như tìm không được cơ hội thích hợp thì đổi sang ngày khác nói tiếp.”
“Được!”
Quyết định xong chủ ý, hai người cũng đi theo vào trong khu thắng cảnh, giống như đám du khách phổ thông, không hề khiến bất cứ ai nghi ngờ.
Lúc này, ba người Lâm Dật đã thuê xong trang phục trượt tuyết, trước giờ chưa từng mặc bộ đồ nào như này, Lý Tự Cẩm có cảm giác vô cùng mới mẻ, còn lấy điện thoại ra chụp liên tiếp mấy tấm ảnh.
Mà An Ninh còn rất tinh tế, mua cho Lý Tự Cẩm, năm chú rùa đồ chơi một con to bốn con nhỏ, cái to thì để đệm dưới mông, bốn cái nhỏ thì buộc ở bên ngoài khớp, như vậy ngã sẽ không đau chút nào.”
“Đi, Tự Cẩm, tôi dạy cô trượt tuyết nào.”
Lý Tự Cẩm vui sướng gật đầu: “Tôi không biết trượt, nếu như vấp ngã có phải sẽ rất mất mặt không?”
“Bình thường, cô nhìn người trên đường trượt tuyết kìa, có ai không phải vấp ngã khắp người đều là tuyết không, ai cười cô chứ.”
Lý Tự Cẩm he he cười: “Đằng nào tôi cũng đeo khẩu trang và kính bảo hộ rồi, cũng chẳng ai có thể nhận ra tôi, mất mặt cũng không sợ.”
“Nghĩ như vậy là đúng rồi, nếu cô sợ vấp ngã, cả đời này cũng đừng nghĩ học được cách trượt tuyết.”
“Ừm ừm.”
Ba người họ thay xong đồ chuẩn bị cùng nhau lên sân trượt tuyết.
Sân trượt tổng cộng có sáu đường trượt, phân thành ba cấp bậc: sơ cấp, trung cấp và cao cấp.
Trong đó đường trượt trung cấp và cao cấp đều có giới hạn nhất định.
Nếu như một người có trình độ quá kém, người đó sẽ nhận được lời khuyên rời đi của nhân viên công tác, mà điều này cũng không có gì sai trái cả.
Tóm lại không thể để một người ngốc cứ chiếm lấy chỗ đi vệ sinh nhưng không đi đại tiện.
Nhìn thấy Lâm Dật tỏ ra vẻ thản nhiên, không hoảng loạn chút nào.
An Ninh đảo mắt một vòng, hỏi:
“Lâm Dật, anh xác định mình không biết trượt tuyết chứ?”
“Không phải đã nói với cô rồi sao.” Lâm Dật nói tiếp:
“Nào chỉ có không biết trượt tuyết, lần đến Đông Bắc này là lần đầu tiên nhìn thấy tuyết.”
“Nhưng tôi nhìn biểu cảm của anh dường như không kinh ngạc một chút nào.” An Ninh nói tiếp:
“Anh nhìn Tự Cẩm mà coi, đây mới là dáng vẻ của người mới học chứ.”
“Đây là nghịch lý nói xàm gì thế, ít ra tôi cũng là người từng nhìn thấy thế giới được không hả.”
Lời nói như vậy không sai, nhưng An Ninh vẫn có chút không yên tâm.
Chiến lược của con người Lâm Dật này quá thâm sâu, bắt buộc phải phòng bị một chút.
“Bên kia có một đường trượt cho người mới học, anh qua đó trượt một chút, tôi xem thử trình độ của anh như thế nào.”
Tuy cô ấy còn chưa đạt đến cấp bậc của chuyên nghiệp, nhưng An Ninh cũng tính là người say mê trượt tuyết, miễn cưỡng tính thành một chuyên gia.
Đúng như cái được gọi là muốn biết nó là một con la hay một con ngựa, kéo nó ra ngoài đi dạo sẽ biết.
Chỉ cần Lâm Dật lên đường trượt, có thể nhìn ra trình độ của anh ta ra làm sao.
Kiểu đồ này cũng không thể giả bộ ra được.
Vì chiến thắng của bản thân, An Ninh có thể nói là từng bước thực hiện, không muốn bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
“Không phải chứ, chí ít cũng phải cho tôi cơ hội học chứ.”
“Đương nhiên tôi sẽ cho anh cơ hội, nhưng anh thử trước đi, tôi xem trình độ của anh thế nào.”
Nói xong, An Ninh dẫn theo Lâm Dật và Lý Tự Cẩm đến đường trượt của cấp sơ đẳng nhất, khoảng cách trên dưới chỉ có mấy mét, cơ bản chơi ở đây là trẻ vị thành niên.
Mà trong quá trình ở đây, An Ninh từ tư thế đi đường của Lâm Dật đã phát hiện ra mấu chốt.
Mặc dù chưa nói đến chuyện bước đi khó khăn, nhưng anh rất cẩn thận đề phòng, điển hình của cái gì cũng không biết, nhưng tính ra vẫn tốt hơn Lý Tự Cẩm.
Nhưng cho dù như thế, An Ninh cũng không từ bỏ tính toán để Lâm Dật thử thân thủ một chút.
Chẳng may bị Lâm Dật lừa, vậy mình sẽ bị thiệt lớn!
An Ninh chỉ đường trượt: “Anh thử một chút đi!”
“Tôi thật sự không biết, nếu tôi vấp ngã mất mặt biết bao, tôi cũng là một người có vỏ bọc thần tượng đấy.”
“Đã đến đây rồi còn muốn vỏ bọc thần tượng gì chứ, nhanh đi thử đi.” An Ninh nói tiếp: “Nếu không xem như anh tự động nhận thua nhé.”
“Chết tiệt, người phụ nữ như cô thật là ác độc.”
“Đúng vậy, độc nhất là lòng dạ phụ nữ, vậy nên anh đừng tìm lý do nữa, nhanh qua đó thử đi.” An Ninh ngẩng cái đầu nhỏ lên nói.
------
Dịch: MBMH Translate