Chương 1495: Tôi Học Được Rồi, Cô Tin Không?
Chương 1495: Tôi Học Được Rồi, Cô Tin Không?
Nói xong, An Ninh đưa Lâm Dật ra giữa đường tuyết, chuẩn bị để anh thử thân thủ thế nào.
Lâm Dật tự mắng chửi trong lòng, An Ninh này thật sự quá khôn ranh rồi.
Nơi này là đường tuyết sơ cấp nhất, những người đang chơi kia đều là trẻ chưa thành niên.
Nói trắng ra, những đứa trẻ này đến đây không phải để trượt tuyết, mà là đến chơi tuyết, ngay cả một đối tượng để anh quan sát cũng không có.
Điều này thật không tốt chút nào.
“Đừng ngẩn ra đó nữa, mau thử xem thế nào.”
“Đợi chút đi, để tôi chuẩn bị đã.”
Nhìn thấy hai người ở phía trên, anh một câu cô một câu cãi nhau um xùm, Lý Tự Cẩm ở phía dưới che miệng cười khẽ.
Cô ta cảm giác trong người cô gái phương Bắc giống như có một sự hăng hái bẩm sinh, ở trước mặt An Ninh, căn bản Lâm Dật không chiếm được một chút lợi thế nào.
Người giống như Đình Đình ở trước mặt Lâm Dật cũng bị chèn ép, nhưng chị An Ninh trước mặt này thì lại khác.
Thật lợi hại.
Trên đường tuyết, Lâm Dật hít sâu một hơi, trong đầu âm thầm nhớ lại những kiến thức liên quan đến trượt tuyết, sau đó thử trượt xuống.
Không trượt không biết, vừa trượt đã bị dọa một cú.
Lúc này Lâm Dật lúc này mới phát hiện ra sự khác biệt giữa lý thuyết và thực hành vẫn là rất lớn.
Hai chân của anh không dám nhúc nhích, hoàn toàn không biết làm thế nào để điều khiển phương hướng, hai cây gậy trượt tuyết chỉ để trang trí, không có một chút tác dụng nào.
“Vãi…!”
Lúc xuống tới dưới cùng, vì tránh một anh bạn nhỏ, Lâm Dật đã xoay mạnh người, ngã vào trong đống tuyết bên cạnh.
“Ha ha...”
Nhìn thấy bộ dạng chật vật của Lâm Dật, An Ninh cười ha hả.
Lần này cô ấy đã tin rằng Lâm Dật thật sự không biết chơi trượt tuyết.
Việc này thật muốn giả bộ cũng không được, anh thật sự là gà mờ không nghi ngờ gì nữa, muốn thắng anh nhất định không thành vấn đề.
Bà nội nó, cuối cùng cũng có cơ hội báo thù!
“Anh Lâm, anh thật sự không biết trượt tuyết nha.”
Lý Tự Cẩm giúp phủi phủi tuyết trên người Lâm Dật, cũng có chút không ngờ.
“Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, đây là lần đầu tiên tôi tới Đông Bắc.”
“Vậy anh còn dám đấu với chị An Ninh, không phải là tự chuốc họa vào thân sao.”
“Chủ yếu là do tôi không có cơ hội học, mới lên đã lao vào chơi rồi, ai chịu cho được.”
“Thứ này không phải chỉ trong một sớm một chiều là có thể học được.” Lý Tự Cẩm nói tiếp:
“Không phải chị An Ninh đã nói rồi sao, cô ấy chơi hai năm mới nắm vững kỹ năng trượt tuyết, anh không thể học một lát liền biết.”
“Với chỉ số thông minh của cô ta thì học hai năm cũng coi như bình thường, nhưng tôi không giống cô ta.”
“Tùy anh, nói sao thì nói, dù sao tôi cũng không quan tâm.” An Ninh nhún nhún vai: “Cho anh thời gian một tiếng, lát nữa chúng ta gặp nhau ở đường băng cao cấp.”
Lý Tự Cẩm muốn giúp nhưng chẳng giúp được gì, chỉ có thể nhìn Lâm Dật:
“Anh Lâm, tôi không có gì để nói, chỉ có thể chúc anh may mắn.”
“Chúc anh ta may mắn cũng vô dụng.” An Ninh nói tiếp: “Hay là chúc anh ta đừng bị cảm lạnh đi.”
“Nói như vậy có chút ra vẻ quá rồi.”
“Thực lực đã rõ, thật ra tôi muốn thua cũng khó.”
“Mẹ nó, ra vẻ cũng phải có điểm dừng, để lại cho mình một con đường lui đi.”
“Tôi đã rõ trình độ của anh rồi, làm sao có thể thua được?” An Ninh vừa sửa sang lại trang bị vừa nói:
“Với trình độ này của anh, nói thật, nếu như anh có thể thắng tôi, tôi không chỉ nhét hai nắm tuyết vào trong quần áo mình, còn kêu anh một tiếng ‘ba’, ngược lại anh cũng như vậy, có dám không?”
“Sợ gì mà không dám?”
Lý Tự Cẩm bĩu môi, chơi càng ngày càng ác liệt rồi.
“Vậy bắt đầu từ bây giờ, tôi dẫn Tự Cẩm đi chơi, anh tự sinh tự diệt đi, một giờ sau gặp lại.”
“Được.”
Lâm Dật xoay người rời đi, căn bản không muốn xen vào chuyện của mấy cô gái.
Với trình độ hiện tại của mình, anh vẫn nên tới đường tuyết cao cấp kia để học tập.
Bằng không quả thật rất khó để thắng được An Ninh.
Nhưng lúc này, tâm tư Lâm Dật cũng không hoàn toàn tập trung vào chuyện này, còn một chuyện cứ quanh quẩn trong lòng anh rất lâu mà không xua đi được.
Anh luôn cảm thấy, trên đường lúc đi tới đây luôn có người bám theo mình.
Nhưng bây giờ là cao điểm mùa trượt tuyết, mỗi ngày có hàng ngàn khách du lịch từ khắp nơi trên đất nước đến đây để trượt tuyết, vì vậy có rất nhiều xe đi cùng đường với bọn họ.
Vậy nên anh không thể biết chính xác có phải có người đi theo mình hay không.
Suy nghĩ trước sau, Lâm Dật loại trừ khả năng này.
Mình đến Đông Bắc, kẻ địch lớn nhất gặp phải chính là Tôn Mãn Lâu, nhưng đêm qua ông ta đã bị mình chế phục.
Với tâm tính của ông ta, hẳn ông ta sẽ không ra tay với mình nữa.
Căn cứ vào những nguyên nhân này, Lâm Dật cũng không để trong lòng, chỉ coi chuyện này là ảo giác của mình.
Cởi mũ tuyết ra, gió lạnh luồn vào trong cổ áo làm cho Lâm Dật tỉnh táo ít nhiều, chuẩn bị đi tập luyện trượt tuyết.
Nhất định phải khiến cho An Ninh kia khuất phục.
Người trên đường tuyết cao cấp không nhiều lắm, tính tổng cộng còn chưa tới hai mươi người, nhưng ai ai cũng là tay cừ khôi, kỹ thuật thì khỏi phải nói luôn.
Trong hai mươi phút tiếp theo, Lâm Dật cẩn thận quan sát chi tiết kỹ năng của những người này, cộng thêm kiến thức trượt tuyết mà hệ thống ban cho mình, Lâm Dật cảm giác mình đã học được kha khá rồi, việc còn lại là thực hành.
Nhưng vẫn là câu nói kia, lý thuyết và thực tế có sự khác biệt rất lớn.
Khi Lâm Dật lại một lần nữa lên tay, anh vẫn không thể hoàn toàn thích ứng, tuy nhiên đã tốt hơn nhiều, đã có thể khống chế được phương hướng, hơn nữa anh đã sử dụng được gậy trượt tuyết để gia tăng tốc độ hợp lý.
Điều đáng tiếc duy nhất là lúc phanh đoạn cuối cùng, anh vẫn bị ngã, vẫn chưa thành thạo được.
Nhưng đối với một người chỉ mới trượt hai lần, như vậy đã là rất tốt rồi.
Lâm Dật lập tức thử lại vài lần, động tác chậm rãi thành thục, lúc này kỹ năng của anh đã có thể ngang ngửa với mọi người đang rong ruổi trên đường tuyết cao cấp này, thậm chí còn hơn bọn họ một bậc.
Với tình hình hiện tại, muốn thắng An Ninh không phải vấn đề gì to tát.
Không có gì có thể nói trước.
Hệ thống lợi hại thật.
“Ủa? Sao anh lại ở đây?”
Ngay khi Lâm Dật chuẩn bị quay lại trượt thêm vài lần để củng cố kỹ thuật của mình, anh đột nhiên nghe được có người hô to về phía mình.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là một người đàn ông trung niên, người đó che mình kín mít, nhìn trang phục này của ông ta hẳn là nhân viên trượt tuyết.
“Ông đang nói chuyện với tôi à?”
Người đàn ông trung niên gật gật đầu, an ủi nói:
“Chàng trai trẻ, đây là đường tuyết cao cấp, người mới bắt đầu không được phép chơi ở đây, anh bạn đi đến đường tuyết sơ cấp chơi đi, đừng làm ảnh hưởng đến người khác.”
Lâm Dật không có dị nghị gì với quy định như vậy, nhưng vừa tới đã chỉ trích là mình không biết chơi, thật có chút quá đáng.
“Làm sao ông biết tôi không biết trượt?”
“Cậu đừng ngụy biện nữa, lúc tôi tới đây còn thấy cậu chơi ở đường tuyết sơ cấp, lại còn ngã một cái rất mạnh, người kia hẳn là cậu chứ nhỉ.”
“Ồ...”
Lâm Dật có chút xấu hổ. Mẹ nó, một chút phản bác cũng không có, cũng khó trách người ta muốn đuổi mình đi.
“Tôi thừa nhận người vừa rồi là tôi, nhưng tôi đã tập luyện một hồi lâu rồi, kỹ thuật đã cao lên rất nhiều, bây giờ đi trượt ở cái đường sơ cấp kia quả thực chả ra làm sao.”
Người đàn ông trung niên nhìn Lâm Dật giống như đang nhìn kẻ ngốc.
“Có phải cậu muốn nói với tôi là cậu chỉ mất hơn nửa tiếng để học trượt tuyết không?”
“Vâng...” Lâm Dật dừng một chút: “Nếu như tôi nói phải, ông sẽ tin chứ?”
------
Dịch: MBMH Translate