Chương 1496: Giở Trò Với Lâm Dật
Chương 1496: Giở Trò Với Lâm Dật
“Tin cái rắm ấy, đừng có chém gió nữa.” Người đàn ông trung niên nói:
“Không thể có chuyện chỉ trong nửa giờ mà học được cách trượt tuyết, tuy rằng tôi chỉ tốt nghiệp tiểu học, nhưng cậu cũng đừng nên coi tôi là kẻ ngốc chứ.”
“Cái này...”
Nghe thấy bên này có tiếng tranh cãi, một số người nhìn qua hướng Lâm Dật.
“Các người xem kìa, anh trai kia rất đẹp trai đấy.”
Người đang nói là một nữ sinh tóc dài mặc đồ tuyết màu trắng, tên là Lý Khê.
Bên cạnh cô ấy còn có hai nam một nữ, bốn người đều là những người yêu thích trượt tuyết, hàng năm đều tới nơi này, trình độ bọn họ đã có thể so với các vận động viên nghiệp dư rồi
“Đâu chỉ đẹp trai thôi, mọi người xem chiều cao của anh ấy tối thiểu cũng phải 1m85, hơn nữa dáng người cũng cân xứng, quả thực rất hoàn mỹ.” Một cô gái khác có mái tóc nâu nói.
Tên cô ấy là Mạnh Hân Nhiên, dáng người cao gầy hơn Lý Khê một chút, đôi má cũng càng thêm mượt mà, thuộc kiểu người dễ có thiện cảm.
“Nhưng hình như anh ấy đang gặp phiền toái, nhân viên sân trượt không cho anh ấy chơi ở đây.” Lý Khê bĩu môi, có chút tiếc nuối.
“Chuyện này rất bình thường, đường trượt cao cấp vốn dĩ cũng không phải nơi để cho người mới bắt đầu vào chơi, đuổi anh ta đi cũng là chuyện bình thường.”
“Nhưng trước mặt bao nhiêu người như vậy, nói nhỏ với anh ta là được rồi, như thế thật làm cho người ta mất mặt.”
“Nhân viên người ta không nghĩ nhiều như vậy, trình độ không đáp ứng được nhất định sẽ bị đuổi đi.”
“Hai người các người có thể bình thường một chút được không, đừng có mê trai lú luôn như thế.”
Người đàn ông đứng sau lưng hai cô gái tên là Đới Thành Hạo, nói.
Anh ta mặc một bộ đồ trượt tuyết màu đen, đội một cái mũ màu trắng, xét về ngoại hình cũng không hẳn kém cạnh ai, nhưng so với Lâm Dật, thật còn có một chút chênh lệch.
“Nhìn thấy anh giai đẹp trai như vậy, ai có thể kìm nổi chứ, chuyện này rất bình thường.” Lý Khê nói.
“Đẹp trai thì có gì hay, cũng không thể mài ra mà ăn được. Anh ta chơi không tốt chắc chắn sẽ bị đuổi ra ngoài, ở lại chỗ này chỉ làm vướng chân, ảnh hưởng đến tâm trạng trượt tuyết của người khác.” Đới Thành Hạo lơ đễnh nói, ánh mắt nhìn Lâm Dật cũng có vài phần khinh miệt.
“Được rồi, chúng ta cũng đừng để ý tới anh ta nữa, khó có cơ hội bốn người chúng ta có thể tụ tập cùng một chỗ như hôm nay, đừng lãng phí thời gian, mau qua chơi đi.”
Người vừa nói tên là Chu Siêu, vóc dáng không tính là cao, bộ dạng cũng không tính là xuất chúng, thuộc loại đại trà.
“Các người đi trước đi, tôi đi giúp anh trai kia giải vây, nhân cơ hội bắt chuyện.” Lý Khê cười hì hì nói.
Nói xong, Lý Khê lập tức hành động, chạy về phía Lâm Dật.
“Anh ơi.”
Ngay khi Lâm Dật chuẩn bị giải thích chuyện này, anh lập tức nhìn thấy Lý Khê đang đi tới.
Ánh mắt Lâm Dật và người trung niên kia đều nhìn về phía cô ấy.
“Đại ca à, anh trai này là bạn của tôi, chúng tôi dẫn anh ấy tới đây chơi, có thể để cho anh ấy ở lại đây được không?”
Đều nói nam nữ phối hợp làm việc không mệt, khi đối mặt với Lý Khê, biểu cảm của ông kia đã dịu dàng đi không ít. Không giống như lúc đối mặt với Lâm Dật, mặt mày lạnh lùng.
“Nhưng chúng ta đã có quy định, người mới bắt đầu không thể chơi ở đường tuyết cao cấp, tôi cũng không có cách nào khác.”
“Quy định là thứ chết, còn con người sống mà.” Lý Khê nắm lấy cánh tay người đàn ông trung niên, làm nũng nói:
“Có thể châm chước một chút được không, hơn nữa bây giờ nơi này cũng không đông người, chúng tôi cam đoan sẽ không gây thêm phiền phức cho người khác.”
“Cái này...”
Ông ta có chút khó xử, đối mặt với một cô gái xinh đẹp như vậy, cho dù là ai cũng không đành lòng cự tuyệt.
“Cậu ta chơi với các người thì không sao, nhưng dựa theo quy định của bãi trượt, các người không thể tùy tiện dạy người ta, phải có huấn luyện viên chuyên nghiệp phụ trách, nếu không lúc xảy ra chuyện không ai gánh chịu hậu quả đâu.”
Tuy rằng quy định rất kỳ lạ, nhưng những chuyện như này liên quan đến những người không tới nơi đây, dứt khoát ai cũng không coi là thật.
“Được được, chúng tôi biết rồi.”
Dặn dò thêm vài câu rồi người đàn ông trung niên rời đi, Lý Khê cười tủm tỉm vươn tay về phía Lâm Dật.
“Gặp được anh trai chính là duyên phận, có muốn cùng chơi hay không?”
“Tiểu Khê, em còn muốn dẫn theo anh ta cùng chơi?” Biểu cảm của Đới Thành Hạo không vui, giọng nói có chút lạnh lẽo.
“Ra ngoài chơi nhiều người mới thú vị, đúng lúc hôm nay gặp được nhau, cùng nhau chơi có vấn đề gì không?”
“Quan trọng là chúng ta không quen biết sao lại chơi cùng nhau được?”
“Trước lạ sau quen, sao anh lại cổ hủ như vậy?”
“Nhưng mà...”
Đới Thành Hạo còn muốn nói chuyện, lại bị Chu Siêu ở một bên ngăn lại.
“Anh khoan đừng nói gì, không khéo sẽ phản tác dụng.”
Đới Thành Hạo không rõ nguyên nhân: “Ý anh là sao?”
“Giờ không tiện nói, đợi lát nữa tôi nói với anh.” Chu Siêu nói tiếp:
“Tiểu Khê quyết tâm muốn dẫn theo anh ta, anh không cần phải ngăn cản, dẫn theo một người mới chơi, không phải đây là cơ hội của anh sao.”
Đới Thành Hạo vẫn không hiểu được ý của Chu Siêu, nhưng hiện tại không thích hợp hỏi thêm. Anh ta cũng không tiếp tục nói gì nữa, chỉ nói qua loa:
“Nếu em muốn thì dẫn theo đi.”
Mạnh Hân Nhiên có chút ngạc nhiên, Đới Thành Hạo vẫn luôn theo đuổi Lý Khê, sao đột nhiên lại hào phóng như vậy?
Chẳng lẽ không sợ bị cướp trên giàn mướp sao?
“Cái này đúng rồi, trò này vẫn là nhiều người chơi mới càng vui.”
Nói xong, Lý Khê cười cười nhìn Lâm Dật: “Anh trai ơi, em dẫn anh lên cáp treo, trượt tuyết rất đơn giản, em sẽ dạy anh.”
Lâm Dật: “...”
Thật đúng là, xem mình là trò đùa hay gì?
Nhưng Lâm Dật cũng không nói gì, dù sao người ta cũng đã giúp mình giải vây.
Lâm Dật cùng hai cô gái lên cáp treo, Đới Thành Hạo và Chu Siêu cố ý ở lại phía sau, chuẩn bị ngồi một chiếc khác đi lên.
“Lão Chu, vừa rồi anh có ý gì? Sao anh không để tôi ngăn Tiểu Khê lại.”
“Tôi nói cho anh biết, thay vì ngăn cản anh ta như vậy, chi bằng để cho anh ta tự biết khó mà lui.” Chu Siêu bình chân như vại nói.
“Ủa, ý là gì?”
“Anh ta chỉ là một người mới tập chơi, kỹ thuật trượt tuyết chắc chắn là đồ vứt đi, đến lúc đó anh chủ động đứng ra dạy anh ta trượt tuyết, sau đó mượn cơ hội làm nhục anh ta, anh nói xem kết quả sẽ như thế nào?”
“Đây thật đúng là một cách hay.”
Trong đôi mắt Đới Thành Hạo sáng ngời: “Anh cũng khá nhỉ, ngay cả chuyện này mà cũng có thể nghĩ ra, cách hay cách hay.”
“Cho nên nói, chuyện gì cũng phải có sách lược, nếu không sẽ không có cách gì theo đuổi người ta.
“Anh nói đúng, cứ làm theo lời anh nói đi!” Đới Thành Hạo nói tiếp: “Bà nó, hôm nay sẽ biết tay tôi.”
“Như thế đúng rồi, trò này là kỹ thuật mà lão tổ tông truyền lại, tuyệt đối không thể vứt đi.” Chu Siêu nói tiếp:
“Hơn nữa anh xem anh ta kìa, vừa ngốc nghếch vừa ngu ngơ, có vẻ là một người có tâm tư đơn thuần, chỉ bằng chỉ số thông minh của anh, tôi nghĩ rằng anh có thể vờn anh ta tới chết.”
“Cái này còn cần phải nói sao, cũng không nhìn xem Đới Thành Hạo này là ai!”
Chẳng bao lâu sau cáp treo đã lên đến đỉnh của đường trượt tuyết.
Năm người lần lượt từ cáp treo đi xuống, Lý Khê cùng Mạnh Hân Nhiên hứng khởi tiến lên, dẫn theo Lâm Dật đến một nơi hơi hẻo lánh, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến những người khác.
“Anh trai, kỹ thuật của hai đứa em cũng ổn, em sẽ dạy anh.” Lý Khê nhiệt tình nói tiếp:
“Hơn nữa, trượt tuyết rất đơn giản, anh đừng sợ.”
“Em và Tiểu Khê sẽ cùng nhau dạy anh.” Mạnh Hân Nhiên nháy mắt nói tiếp:
“Bao thầu mọi thứ luôn.”
------
Dịch: MBMH Translate