Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1499 - Chương 1497: Tự Bêu Xấu Chính Mình.

Chương 1497: Tự Bêu Xấu Chính Mình.
Chương 1497: Tự Bêu Xấu Chính Mình.
Chương 1497: Tự Bêu Xấu Chính Mình.




“Ngạch... Cám ơn anh.”

“Tiểu Khê, Hân Nhiên, vẫn nên để tôi dạy đi.” Đới Thành Hạo vừa cười vừa nói:

“Kỹ thuật của hai người đều là do tôi dạy, nếu như để tôi tới dạy, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn so với hai người.”

“Thôi, vẫn là để tôi tới đi.”

Lý Khê gọi Lâm Dật đến, chính là muốn tìm cơ hội bắt chuyện, đương nhiên là không thể nhường cơ hội này lại cho Đới Thành Hạo được.

“Chủ yếu là các người chỉ biết tự trượt, không có kinh nghiệm dạy người, làm không cẩn thận còn rất dễ bị thương.” Đới Thành Hạo rất hòa thuận, nói:

“Để tôi dạy cậu ấy chút nội dung cơ bản đã, sau đó hai người lại đến, như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều.”

“Anh Hạo nói nhiều.” Chu Siêu nói:

“Chẳng lẽ các người đã quên, lúc các người học trượt tuyết, té thảm như nào rồi sao.”

“Chuyện này...”

Nhớ lại trải nghiệm đau đớn thê thảm trước đó, hai người phụ nữ nói thầm.

“Vậy được rồi, anh dạy cho anh ấy chút nội dung cơ bản trước, sau đó chúng tôi lại đến dạy.”

“Vậy được thôi.” Đới Thành Hạo cười ha hả, sau đó nhìn sang Lâm Dật:

“Anh đi sang bên cạnh với tôi, hai chân để rộng bằng vai, chân buông lỏng, đầu gối cong xuống, làm theo lời tôi bảo.”

Lúc nói chuyện, giọng của Đới Thành Hạo mang theo vài phần ra lệnh, có loại cảm giác như đang nhìn từ trên cao xuống.

Lâm Dật chép miệng, nếu như là chơi với hai em gái kia thì anh còn có chút hứng thú.

Nhưng bây giờ lại biến thành một tên đàn ông lớn tuổi thích tỏ vẻ, không có ý nghĩa gì cả .

Nhưng Lâm Dật cũng không nói thêm cái gì, dựa theo lời Đới Thành Hạo, bày ra tư thế trượt tuyết.

“Thân thể thả lỏng, đừng khẩn trương, tôi sẽ theo ở bên cạnh anh, cứ trượt chầm chậm là được.”

“Được.”

Đới Thành Hạo cũng chuẩn bị một chút, chuẩn bị trượt cùng Lâm Dật, trong lòng đã nghĩ kỹ kế sách.

Lấy trạng thái của anh ta bây giờ, đợi lát nữa nhất định sẽ té ngã, đến lúc đó mình sẽ mắng anh ta một trận, suy nghĩ đến dáng vẻ chật vật của anh ta thôi là đã thấy thú vị rồi.

Bạch!

Ngay tại lúc Đới Thành Hạo đang suy nghĩ làm thế nào để chỉnh Lâm Dật.

Anh ta ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Dật trượt ra ngoài, mà tư thế còn vô cùng tiêu chuẩn!

“Trình độ của anh chàng kia đúng là rất được đó nha, mới chỉ dạy một lần đã biết, thiên phú đúng là rất cao.” Lý Khê nói.

“Chuyện này không có liên quan gì đến thiên phú, là tôi dạy tốt.” Đới Thành Hạo vừa cười vừa nói:

“Các người đợi ở đây một hồi, tôi lập tức có thể đuổi kịp cậu ấy.”

Nói xong, Đới Thành Hạo vung gậy trượt tuyết, chạy về phía Lâm Dật.

Mà trong quá trình này, ba người còn lại bất ngờ phát hiện, trình độ của Lâm Dật rất cao, căn bản không giống với một người mới học!

Cho dù là mình cũng không nhất định có thể so sánh được với anh ấy!

Đới Thành Hạo đuổi theo ở phía sau cũng phát hiện điểm này.

Bản thân anh ta dùng hết toàn bộ sức lực đều không thể rút ngắn khoảng cách với Lâm Dật, hơn nữa chênh lệch còn càng lúc càng lớn, làm thế nào cũng không đuổi kịp.

“Chuyện này sao có thể!”

Cả người Đới Thành Hạo cảm thấy không tốt.

Lời thề son sắt nói dạy người ta trượt tuyết, nhưng người bị bỏ lại đằng sau lại là mình!

Thấy cảnh này, ba người ở trên đỉnh dốc cũng trượt xuống theo.

Sau cùng họ phát hiện, mình chỉ có thể bắt được bóng lưng của Lâm Dật, tư thế trượt tuyết và cảm giác linh động đó hoàn toàn không phải là điều mà mình có thể so sánh.

“Trời ạ, anh chàng kia cũng quá lợi hại rồi, tôi cảm thấy trình độ sắp bắt kịp vận động viên chuyên nghiệp.” Trong mắt Lý Khê toàn là sao, nói.

“Đúng vậy nha, anh cũng quá biết lừa người, kỹ thuật trượt tuyết tốt như vậy, chúng tôi đã bị anh lừa rồi.” Mạnh Hân Nhiên nói.

“Đều do người đàn ông trung niên kia, thế mà lại bảo anh là gà mờ, lừa cả chúng tôi.”

“Thật ra cũng không thể trách người ta được.” Lâm Dật nói:

“Đây thật sự là lần đầu tiên tôi trượt tuyết, nhưng học được một lúc liền biết, chỉ là anh ta không biết mà thôi.”

“Làm sao có thể, trượt tuyết chính là bộ môn cần kỹ thuật, sao có thể học một lúc là biết được.” Lý Khê nói.

“Còn không phải sao, lúc tôi học trượt tuyết chính là phải học cả một mùa đông mới có thể học được đây này.” Mạnh Hân Nhiên nói.

“Khả năng đây chính là thiên phú đi.”

“Ừm, thế mà vừa học liền biết, lợi hại hơn Đới Thành Hạo nhiều.”

“Cho nên trình độ của anh ấy đã rất được, cũng không cần dạy, vẫn là để tôi tự mình tới đi.”

Đới Thành Hạo lúng túng đứng ở một bên, hơn nửa ngày đều không nói nên lời.

Mới vừa rồi còn tự tin muốn hố cậu ta một trận, không nghĩ tới kỹ thuật của người ta còn tốt hơn mình!

Tự bêu xấu chính mình!

“Thật ra tôi cảm thấy trình độ của anh ấy chỉ là tương đối tốt so với trong mấy người chúng ta thôi, so với người khác thì không được.”

Nói xong, hai nữ sinh một trái một phải kéo cánh tay Lâm Dật, lại lên cáp treo.

“Anh trai, kỹ thuật của anh tốt như vậy, hôm nay có thể dạy cho chúng tôi không, tôi nhất định sẽ nghiêm túc học tập.”

“Vậy cứ tùy tiện chơi đùa đi.”

Ba người vừa nói vừa cười lên cáp treo, ném Đới Thành Hạo và Chu Siêu sang một bên.

“Anh Hạo, chúng ta đã tính sai, tiểu tử này nhất định là giả vờ, cậu ta đang giả heo ăn thịt hổ.”

“Mẹ nó, đúng là tức chết mà!” Đới Thành Hạo mắng một câu, “Theo tôi đi lên, nhìn xem có cơ hội nào để báo thù không.”

“Hiện tại sẽ đi ngay!”

...

Ước chừng nửa giờ sau, ba người Lâm Dật đã trượt được vài vòng, hoàn toàn không thấy Đới Thành Hạo và Chu Siêu.

Nhưng Lâm Dật cũng không chỉ chơi hai ván, mà còn thử cả ván đơn, đồng thời rất nhanh đã thích ứng được, miễn cưỡng được xem là người chơi cao cấp.

Mà trong quá trình này, Lâm Dật cảm thấy kỹ thuật của mình lại tinh tiến không ít.

Muốn thắng An Ninh, đã không còn là chuyện gì khó.

Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái, phát hiện đã quá hẹn hai mươi phút, không biết An Ninh và Lý Tự Cẩm đã tới hay chưa.

Sau khi lên tiếng chào hỏi, anh đi về phía đường tuyết sơ cấp bên kia, chuẩn bị tụ hợp với bọn họ.

Nhưng vừa đi qua, thì thấy phía trước có một đám người đang tụ lại, hơn nữa còn có âm thanh ồn ào truyền đến.

“Nơi này không cho dạy trượt tuyết, cô có thể chơi thì chơi, không chơi được thì đi ra ngoài!”

“Cô ấy là bạn của tôi, chẳng lẽ tôi không thể dạy cô ấy, quy định này của các người là thế nào vậy!”

Nghe giọng nói có chút quen thuộc, Lâm Dật tập trung nhìn vào, phát hiện người đang cãi nhau lại là An Ninh và Lý Tự Cẩm.

Trước mặt hai người có mấy người đàn ông trung niên đang đứng, nhìn cách ăn mặc của bọn họ hẳn là huấn luyện viên trượt tuyết.

“Quy tắc có quy định như thế.” Người đàn ông trung niên dẫn đầu nói:

“Tại nơi này của chúng tôi, ngoại trừ huấn luyện viên thì những người khác không thể dạy trượt tuyết, bởi vì các người không có giấy chứng nhận, nếu như xảy ra chuyện, chúng tôi sẽ không chịu nổi trách nhiệm!”

Nghe thấy hai bên cãi lộn, Lâm Dật bỗng nhiên nghĩ đến lời của người đàn ông trung niên kia.

Nơi này không cho phép bạn bè người thân tự mình dạy, muốn học trượt tuyết thì nhất định phải tìm huấn luyện viên.

Không nghĩ tới loại chuyện gây rối này vậy mà lại xảy ra ở trên người An Ninh và Lý Tự Cẩm.

“Chúng tôi cũng không cần anh phụ trách gì cả.” An Ninh nói:

“Cho dù có bị thương, cũng không cần các người quản.”

“Nói thì đúng là dễ nghe, ai biết được các người có quay lại cắn trộm chúng tôi hay không!” Huấn luyện viên trượt tuyết dẫn đầu nói:

“Tóm lại vẫn là câu nói kia, ngoại trừ người dạy như chúng tôi thì bất kỳ người nào cũng không thể dạy trượt tuyết ở đây cả!”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment