Chương 1499: Danh Tiếng Lâm Thị.
Chương 1499: Danh Tiếng Lâm Thị.
“Anh cảm thấy, nếu như xin lỗi có tác dụng, còn cần cảnh sát làm gì?”
“Chuyện này...”
Triệu Đức Minh chảy mồ hôi lạnh, bị người vây vào giữa, có một loại cảm giác bị ngàn người chỉ trỏ.
“Lý quản lý, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi không có tham dự vào.”
Những người trong đội huấn luyện viên lần lượt lên tiếng.
“Các người thế mà!”
Thời khắc nguy nan, Triệu Đức Minh bị người của tổ huấn luyện bỏ đá xuống giếng, lúc này liền chửi ầm lên.
“Đám chó hoang các người, lúc chia tiền sao không thấy các người nói như vậy, hiện tại xảy ra chuyện, đều mẹ nó trốn đi, thế mà còn vu hãm cho tôi!”
“Được rồi, được rồi, các người đừng ồn ào nữa!” Lý Phi Dương nói:
“Người của công thương tỉnh còn có ông chủ đều đang trên đường đến đây, mấy người không ai chạy được đâu! Đều cùng tôi trở về!”
Lý Phi Dương rống lên một tiếng, người của tổ huấn luyện đều không nói gì nữa, cả đám ủ rũ cụp đầu đứng ở sau lưng anh ta.
“Vị tiên sinh này, thực sự xin lỗi vì đã mang đến trải nghiệm không tốt cho các người. Tôi xin bày tỏ sự áy náy với ngài, tất cả tiêu phí hôm nay đều do tôi trả. Đợi lát nữa lúc mọi người rời đi, chúng tôi sẽ trả lại tiền, hy vọng mọi người cho chúng tôi một cơ hội sửa sai.”
Lý Phi Dương nói những lời này, toàn bộ đều là ý của ông chủ khu vui chơi này.
Người của tổng cục công thương đã tự mình xử lý chuyện này, chỉ cần có một chút tì vết thì khu vui chơi sẽ bị đóng cửa.
“Như vậy còn được.”
“Vậy tôi sẽ không quấy rầy các vị nữa, khu vui chơi chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này.”
Sau khi lại nói lời xin lỗi, Lý Phi Dương mới quay người rời đi.
Mà ánh mắt của mọi người nhìn Lâm Dật cũng bắt đầu trở nên sùng bái.
“Anh Lâm, anh thật sự là lợi hại, thế mà còn biết cả người của tổng cục công thương.”
“Trước đó có cùng nhau ăn cơm, tới lui một hai lần thì quen thuộc.” Lâm Dật nói:
“Ngược lại là cô, học như thế nào rồi.”
“Kỹ thuật của chị An Ninh vô cùng tốt, trên cơ bản là không bị vấp ngã, nhưng mà tư thế không quá đẹp mắt.”
“Mới hơn một giờ, mà học được như vậy đã vô cùng tốt rồi.”
“Anh cũng không nhìn một chút xem là ai dạy, có tôi ở đây có thể kém sao.” An Ninh ngẩng, cái đầu, nói khoác mà không biết ngượng:
“Về phần anh, chuẩn bị xong chưa, nếu như cảm thấy mình không được thì hiện tại nhận thua cũng được.”
“Không thể so với tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng muốn thắng cô thì không thành vấn đề.”
“Anh Lâm, tôi biết anh rất lợi hại, nhưng ngàn vạn lần không thể nói mạnh miệng được.” Lý Tự Cẩm nói:
“Trình độ của chị An Ninh rất không bình thường, vừa rồi lúc hai chúng tôi chơi, tôi đã được lĩnh giáo, anh rất có khả năng sẽ thất bại.”
“Tốt xấu gì tôi cũng là một người đàn ông, lời đã nói ra cũng như tát nước ra ngoài, nào có đạo lý thu hồi lại.”
“Tôi chính là thích đàn ông nói lời giữ giống như anh.” An Ninh nói:
“Nhưng mà anh yên tâm, chờ đến lúc anh thua, tôi nhất định sẽ tìm tuyết sạch một chút để ném.”
“Đi thôi, chúng ta đi so một chút.”
An Ninh vô cùng tự tin, vén tay áo, cùng Lâm Dật đi lên đỉnh đồi tuyết.
Cách đó mấy chục mét, có hai người đàn ông đi theo Lâm Dật, lạnh lùng nhìn chăm chú tình huống cách đó không xa.
“Tiểu tử kia đúng là không tầm thường, hình như là tìm người quan phương tới xử lý chuyện này.” Người đàn ông đầu trọc nói.
“Đây đều không phải là chuyện mà chúng ta cần quan tâm.” Người đàn ông tóc chia ba bảy nói:
“Cuộc làm ăn lần này là một người 1 triệu, sau đó còn được sắp xếp ra nước ngoài để tránh đầu sóng ngọn gió. Số tiền kia chắc chắn là không dễ lấy, cho nên chờ lúc động thủ nhất định cần phải chú ý cẩn thận, không có cơ hội thích hợp cũng không thể vội.”
“Tôi biết, cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này.” Người đàn ông đầu trọc nói:
“Mà bọn họ còn đi lên đỉnh tuyết, quả thực chính là đang tạo cơ hội cho hai chúng ta.”
Người đàn ông còn lại gật gật đầu, “Đi thôi, đi lấy đồ trước!”
“Đi.”
Cùng lúc đó, ba người đã đến đồi tuyết, Lâm Dật và An Ninh lên cáp treo.
An Ninh vừa khẽ hát vừa nhìn cảnh tuyết xung quanh, tâm trạng vô cùng tốt.
“Anh nhìn tuyết xung quanh xem, vừa lỏng vừa mềm, lát nữa chọn tuyết ở đây đi, tránh việc anh lại nói tôi không có nhân tính.”
“Còn chưa bắt đầu đâu, đừng làm như cô đã thắng rồi vậy.”
“Bởi vì không có gì cần phải lo lắng cả, anh khẳng định không phải là đối thủ của tôi, cho nên anh nên cam chịu số phận đi.”
“Gấp làm gì, cho dù có nhận mệnh thì cô cũng phải thắng tôi đã rồi nói sau.”
“Tôi cũng không vội, sự thật đều bày ở trước mặt, dù sao tôi có nhiều thời gian, chờ một lát nữa liền biết.”
“Đừng vội đắc chí, nhanh xuống cáp treo đi.”
An Ninh gật gù đắc ý xuống cáp, sau đó đứng vững tại vị trí cao nhất.
“Có cần tôi cho anh trượt trước mười mấy mét không?”
Nhìn bộ dạng phách lối của An Ninh, Lâm Dật chợt nhớ tới một câu của Lỗ Tấn.
Niềm vui của con người không giống nhau, tôi chẳng qua chỉ cảm thấy bọn họ có chút ầm ĩ. Lúc này dùng câu này trên người của cô ấy quả thực rất thích hợp.
Cách thức giả trang của con người đều có khác biệt, tôi chẳng qua lại cảm thấy có chút thấp.
“Cũng không cần đâu, chúng ta công bằng một chút.” Lâm Dật đứng ở bên cạnh An Ninh, “Để tránh cô thua không nhận nợ.”
“Vậy bây giờ bắt đầu đi, 321, đi!”
Sau khi đếm xong, hai người cùng nhau xuất phát!
Nhưng vừa mới xuất phát, Lâm Dật đã giành trước một khoảng cách!
An Ninh phía sau trực tiếp sửng sốt.
Anh ta không phải chưa từng trượt tuyết sao, tại sao có thể có kỹ thuật như vậy?
Ngay tại lúc An Ninh đang ngây người, khoảng cách giữa hai người bị kéo dài lần nữa, đã cách đến năm, sáu mét.
Lúc này An Ninh mới ý thức được, lúc trước Lâm Dật chỉ là giả vờ, bản thân mình nhất định phải nghiêm túc!
Nghĩ đến đây, An Ninh phấn khởi tiến lên, dùng toàn bộ phương pháp để tăng tốc độ.
Nhưng lúc này cô lại phát hiện, căn bản là không thể đuổi kịp Lâm Dật!
Đúng vào lúc này, Lâm Dật thay đổi tư thế, xoay người trượt ngược xuống dốc, duy trì tư thế mặt đối mặt với An Ninh.
“Tốc độ của cô cũng không được a, khoác lác lợi hại như vậy, tôi còn tưởng rằng cô lợi hại thế nào, quá nghiệp dư rồi.”
“Anh, anh, anh!”
An Ninh tức đến mức nói không nên lời, cảm giác mình đã bị Lâm Dật lừa!
“Anh đừng vội đắc ý! Đang còn một đoạn dài nữa, tôi tùy tiện là có thể đuổi kịp anh!”
“Cô cũng đừng uổng phí sức lực nữa, vẫn nên cởi bỏ khuy áo dần đi, nhanh thực hiện lời hứa một chút.”
“Anh cút, tôi nhất định có thể thắng anh!”
“Vậy thì chúc cô may mắn!”
Nói xong, Lâm Dật xoay người, sau đó lao thẳng xuống dốc.
Mà khoảng cách giữa hai người lại càng lúc càng lớn, cho dù đuổi như thế nào đều không nhìn thấy hi vọng.
Không đến hai phút đồng hồ, Lâm Dật xuống tới điểm cuối, An Ninh bị bỏ lại mười mấy mét.
Lý Tự Cẩm đứng chờ ở bên dưới, lúc này chỉ biết trừng mắt.
“Anh Lâm, tại sao anh lại xuống trước?”
“Bởi vì cô ấy yếu chứ sao.”
“Anh thế mà lại lừa tôi!” An Ninh thở phì phò nói:
“Anh rõ ràng là biết trượt tuyết, thế mà lại gạt tôi!”
“Tôi thật sự không biết, đều là vừa mới học được từ người khác.”
------
Dịch: MBMH Translate