Chương 1500: An Ninh Lừa Người.
Chương 1500: An Ninh Lừa Người.
“Làm sao có thể!” An Ninh nói:
“Nào có chuyện chỉ nhìn một lát là học được trượt tuyết, anh chính là đang lừa dối tôi!”
“Tại sao lại thành tôi lừa dối cô rồi.” Lâm Dật nói:
“Lúc vừa mới tới, không phải cô đã thử qua trình độ của tôi rồi sao.”
“Chuyện này...”
An Ninh bị nói cho á khẩu không trả lời được, cô cũng có chút buồn bực.
Cô cũng đã nhìn kỹ trình độ trượt tuyết của Lâm Dật, hoàn toàn là người mới học, sao có thể chỉ trong hơn một giờ ngắn ngủi lại có thể nắm giữ kỹ thuật trượt tuyết thuần thục như vậy được!
Bản thân mình trượt hơn hai năm, thế mà cũng không sánh nổi anh ta!
“Chị An Ninh, kết quả đều đã vậy, nói những thứ này cũng vô ích.” Lý Tự Cẩm nhỏ giọng nói:
“Hơn nữa bại bởi anh Lâm cũng không có gì phải mất mặt cả, em quen biết anh ấy thời gian dài như vậy, chưa từng thấy anh ấy thua cuộc lần nào.”
“Cô đứng về phía ai vậy, thế mà lại nói chuyện giúp anh ta.”
Lý Tự Cẩm cười hắc hắc, “Em đứng về phía chân lý.”
“Vừa rồi là do tôi chưa chuẩn bị xong, chủ quan khinh địch, chúng ta đấu thêm một lần nữa.”
Cho dù là nhét tuyết vào trong quần áo, hay là gọi Lâm Dật là ba ba, An Ninh cũng không thể tiếp nhận được, nhất định phải nghĩ biện pháp thắng một ván!
“So thêm so một lần cũng được, nhưng lời hứa kia sẽ biến thành hai nắm tuyết cùng với hai tiếng “baba”, cũng không có vấn đề gì đúng không.”
“Được!”
An Ninh nói nghiêm túc, chỉ cần lần này có thể thắng là có thể xóa bỏ tất cả!
Nhìn hai người đi đến cáp treo lần nữa, Lý Tự Cẩm bất đắc dĩ lắc đầu, tự nhủ:
“Chị An Ninh đúng là không hiểu rõ anh Lâm, nếu như anh ấy thật sự dễ dàng bị đánh bại như vậy, sao có thể gọi là Lâm Dật được.”
“Cô xem một chút, tuyết bên ngoài đúng là rất sạch sẽ, tôi sẽ theo lời cô nói tìm chút tuyết ở bên này.” Lâm Dật nói:
“Cũng không biết cảm giác nhét tuyết vào trong quần áo là cái cảm giác gì, đợi lát nữa cô thể nghiệm xong thì nhớ nói cho tôi biết một tiếng.”
An Ninh trợn mắt nhìn Lâm Dật một chút.
“Tôi vừa rồi chính là không để tâm đến anh, cho nên lúc xuất phát mới bị anh bỏ lại, lần này tôi chắc chắn sẽ không.”
Lâm Dật gối hai tay ở sau ót, cười nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Tôi cảm thấy, cô không nên vùng vẫy thêm làm gì, vẫn nên suy nghĩ xem dùng tư thế gì để gọi ba ba mới tốt.”
“Cút, tôi bóp chết anh!”
Ngay tại lúc hai người đang đùa giỡn trên cáp treo, cách đó khoảng 50m, người đàn ông đầu trọc và người đàn ông ba bảy đều đã đi tới vị trí chỉ định.
Nhưng hai người cũng không ở chung một chỗ, giữ khoảng cách với nhau khoảng tầm 50m, cùng Lâm Dật ở giữa tạo thành một hình tam giác.
Thủ pháp của hai người vô cùng chuyên nghiệp, không đánh cuộc tại một chỗ, người nào có cơ hội thì người đó liền động thủ, không muốn cho Lâm Dật bất kỳ đường sống nào.
“Cáp treo của bọn họ đã lên, tình huống bên anh thế thế nào rồi.”
Thông qua bộ đàm, người đàn ông tóc chia ba bảy thấp giọng nói.
“Không có cơ hội thích hợp, tôi đang chờ đợi, anh thì sao.”
“Tôi cũng giống vậy.” Người đàn ông kia nói:
“Nếu như lần này không tìm thấy cơ hội, thì lần tiếp theo sẽ động thủ, nhất định phải một kích trí mạng, nếu như không nắm chắc thì không được nổ súng.”
“Tôi biết!”
Sau khi trao đổi đơn giản vài câu, hai người không có thêm gì nữa, dùng súng nhắm vào Lâm Dật đang ngồi trên cáp treo, chờ đợi một cơ hội.
Không bao lâu sau, hai người lại đến đồi tuyết.
“Chuẩn bị xong chưa.” Lâm Dật nói.
“OK, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
“Hiện tại liền bắt đầu đi! 321 đi!”
Sau khi đếm xong, An Ninh lập tức xông lên, nhưng Lâm Dật lại không động đậy, mà đợi vài giây đồng hồ rồi mới xuất phát!
An Ninh cũng ý thức được Lâm Dật đang cố ý phóng nước!
Nhưng cô lại không nói thêm gì, quá trình tranh đấu không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất.
Chỉ cần mình thắng ván thứ hai là có thể hủy bỏ tiền cược của ván đầu tiên, sau đó sẽ không chơi với anh ta nữa để tránh lại thua, như vậy thì mình sẽ không lỗ!
“Trượt hai năm mà trình độ chỉ có vậy, cô cũng không được a!”
Ngay tại lúc An Ninh đang đắc chí, chợt nghe bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện.
Cô quay người nhìn lại, phát hiện người nói chuyện lại là Lâm Dật!
“Sao anh lại nhanh như vậy!”
“Kỹ thuật tốt chứ sao.” Lâm Dật cười ha hả, nói:
“Tôi ở phía dưới chờ cô thực hiện lời hứa, cũng đừng để tôi chờ quá lâu đó.”
Lâm Dật tăng tốc, trong nháy mắt lập tức vượt qua An Ninh, không cho cô một cơ hội nhỏ nhoi nào.
Lý Tự Cẩm đứng dưới điểm dừng, nhìn thấy Lâm Dật dẫn đầu đi xuống, cũng không có chút ngoài ý muốn nào.
Lấy trình độ của anh Lâm, muốn thắng được anh ấy là chuyện không có khả năng.
Không bao lâu sau, An Ninh cũng đi xuống, nhưng vẻ mặt lại không phải là rất dễ nhìn, như là cà tím bị sương đánh vậy.
“Đã theo như lời cô nói, chúng ta lại đấu thêm một ván, hơn nữa tôi còn nhường cô ba giây, sau đó thì cô vẫn thua, hẳn là không có gì đáng nói nữa đúng không.”
“Anh thật sự là chỉ học trượt tuyết trong hơn một giờ này?” An Ninh hoài nghi hỏi.
“Không phải vậy thì sao? Cô không phải nghĩ là tôi học từ trước đó chứ?”
“Vậy thì tốc độ học tập của anh cũng quá nhanh rồi.”
“Chẳng lẽ cô đã quên chuyện tôi biết nói tám thứ tiếng rồi sao?”
Được Lâm Dật nhắc nhở, An Ninh mới bừng tỉnh đại ngộ, tên này căn bản cũng không phải là người bình thường, nếu không cũng không có khả năng học được nhiều ngoại ngữ như vậy!
Cho nên thật sự có khả năng, là học trượt tuyết trong hơn một giờ này!
Nhưng nếu là như vậy thì mình đã thua từ đầu đến đuôi!
An Ninh thật muốn cho mình một bạt tay, trượt tuyết thì trượt tuyết thôi, còn lập flag làm cái gì chứ.
Nếu như thực hiện lời hứa thì sau này mình cũng không cần làm người nữa!
Bỗng nhiên, An Ninh nhìn thấy có người đang trượt ván tuyết lao tới từ trên xuống, hai mắt lập tức tỏa sáng!
Kỹ thuật trượt ván của mình cũng không kém, nhưng Lâm Dật lại chưa từng chơi qua, nếu như so trượt ván với anh ta thì mình nhất định có thể thắng!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, thua hai ván liên tiếp, cũng nên thực hiện lời hứa đi.”
“Ngạch...”
“Vừa mới chỉ có hai ván, anh gấp làm gì.” An Ninh nói:
“Chúng ta chính thức một chút, 5 ván thắng ba, chỉ cần anh thắng tôi một ván nữa thì tôi sẽ nhận thua hoàn toàn!”
“Chị An Ninh, em cảm thấy chị cần phải đối mặt hiện thực, đều đã như vậy rồi, cũng không cần vùng vẫy vô vị làm gì, anh Lâm thắng chị hai lần liên tục đã có thể nói rõ vấn đề.”
“Vừa rồi mới chỉ là so hai ván, lần này chúng ta chơi một ván.”
“Hả? Một ván sao?”
“Đúng thế, một ván cũng là trượt tuyết, chẳng lẽ ngay cả điều bình thường này mà anh cũng không biết sao?” An Ninh rất hả hê nói.
“Ngay từ đầu cô cũng không có nói mà.”
“Chuyện này còn phải nói sao? Người chơi trượt ván trên đường tuyết nhiều như vậy, hẳn là anh có thể nhìn thấy đúng không.” An Ninh nói:
“Chúng ta hiện tại sẽ đi thuê hai tấm ván trượt, sau đó đi lên đấu một chút, 5 ván thắng 3, chỉ cần anh có thể thắng tôi một lần nữa thì An Ninh tôi nhất định sẽ thực hiện lời hứa.”
“Cô chắc chắn chứ?”
“Đương nhiên, tốt xấu gì tôi cũng là người hai mươi mấy tuổi, sao có thể nói không giữ lời được.”
“Tự Cẩm, quay lời lời mà cô ấy mới nói lại. Để tránh việc cô nói không giữ lời, tôi phải lưu lại chứng cứ.”
“Quay thì quay, anh thật sự cho rằng tôi sẽ sợ anh sao?”
“Vậy thì bắt đầu đi.”
Lý Tự Cẩm lấy điện thoại di động ra, quay An Ninh, “Chị An Ninh chắc chắn chưa?”
“Đương nhiên rồi.” An Ninh điều chỉnh lại vẻ mặt rồi nói:
“Trận đấu giữa tôi và Lâm Dật, lấy 5 thắng 3, nếu như tôi lại thua thêm một ván nữa thì sẽ thực hiện lời hứa, tuyệt đối không đổi ý!”
------
Dịch: MBMH Translate