Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1503 - Chương 1501: Chết Cũng Không Hối Tiếc.

Chương 1501: Chết Cũng Không Hối Tiếc.
Chương 1501: Chết Cũng Không Hối Tiếc.
Chương 1501: Chết Cũng Không Hối Tiếc.




“Được rồi, tôi cũng đã quay video rồi, chúng ta hiện tại sẽ đi thuê ván đơn. Nếu như lần này anh có thể thắng tôi, tôi nhất định sẽ không ngụy biện nữa!”

Nói đúng thật là dễ nghe, nhưng những tính toán nhỏ nhặt trong lòng An Ninh lại đang vang đinh đinh đang đang.

Lâm Dật chưa từng trượt ván, hiện tại sẽ đi thuê ván, sau đó so tài, không cho anh ta bất kỳ cơ hội nào để học tập, như vậy thì mình nhất định có thể thắng!

Đồng thời, Lâm Dật cũng cảm thán ở trong lòng, may mà vừa rồi có chơi ván đơn với bọn người Lý Khê, nếu không thực sự sẽ thua mất.

Rất nhanh, hai người đã thuê xong ván, Lý Tự Cẩm không tham gia vào náo nhiệt.

Cô cảm thấy trượt tuyết như này tương đối thích hợp với mình hơn.

Hai người lại ngồi lên cáp treo, tới đỉnh đồi tuyết, An Ninh vô cùng tự tin, không khẩn trương giống như lần thứ hai.

Mà hai người phía xa vẫn núp trong bóng tối như cũ, đang tìm một cơ hội.

“Bên phía anh thế nào rồi?” Người đàn ông tóc chia ba bảy hỏi.

“Không có cơ hội.” Người đàn ông đầu trọc trả lời, “Anh thì sao.”

“Cũng giống vậy.”

“Tiếp tục chờ đi.”

Hai người cũng không vội, áp dụng chiến thuật ổn định!

Tìm không được cơ hội thì tuyệt đối không động thủ, cho dù là lãng phí cơ hội ngày hôm nay!

Cùng lúc đó, Lâm Dật và An Ninh đã lên đến đỉnh tuyết.

“Biết trượt ván không? Có cần tôi giúp anh một chút hay không?” An Ninh cười nói.

“Cũng không cần.” Lâm Dật đặt hai chân lên tấm ván, “Tôi đã chuẩn bị xong.”

“Tốt, 321 bắt đầu!”

An Ninh ra lệnh một tiếng, hai người cùng nhau xuất phát.

Ngay tại lúc An Ninh cho rằng mình có thể dẫn đầu, mà Lâm Dật sẽ người ngã ngựa đổ thì cô hoảng sợ phát hiện, anh vậy mà lại xông tới trước mặt của mình!

An Ninh lại trợn tròn mắt một lần nữa, kết quả như vậy hoàn toàn không thể tiếp nhận!

Anh ta chưa từng chơi trượt ván, làm sao có thể nhanh như vậy!

Tuy kỹ năng trượt ván của Lâm Dật không quá thuần thục, nhưng hiển nhiên là tốt hơn An Ninh một chút, giống như hai lần trước, một đường chạy đến cuối cùng.

Nhìn thấy người xuống đầu tiên vẫn là Lâm Dật.

Lý Tự Cẩm thở dài, “Cớ sao phải như vậy chứ.”

Rất nhanh, hai người đều đi tới bên cạnh Lý Tự Cẩm.

“Sao anh lại biết cả trượt ván nữa, anh không phải chưa từng chơi qua sao!” An Ninh hỏi.

“Ai nói tôi chưa từng chơi qua?” Lâm Dật nói:

“Lúc nãy tôi học trượt tuyết cũng có chơi qua trượt ván, cho nên liền học được.”

“Như vậy cũng có thể sao?”

“Tôi cảm thấy bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này, đến lượt cô thực hiện lời hứa rồi.” Lâm Dật phất phất tay,

“Tự Cẩm, lấy chứng cứ ra cho chị An Ninh của cô xem.”

Gương mặt An Ninh đỏ bừng, cũng không biết là do xấu hổ hay là do trời lạnh.

“Không cần anh nhắc nhở!” An Ninh lúng túng nói.

“Vậy chúng ta đi thôi, có một nơi tuyết rất sạch sẽ, chúng ta đến đó xem.”

“Anh Lâm, anh đi với chị An Ninh đi.” Lý Tự Cẩm mang theo vòng tuyết của mình, “Loại chuyện này không thích hợp với thiếu nhi nên em không tham dự đâu.”

“Gấp làm gì a, chỗ nào Băng Thành cũng có tuyết, cơ hội tốt như vậy sao không sử dụng cho tốt a.”

Cứng rắn không được, An Ninh lại bắt đầu chơi chiến thuật lôi kéo, còn làm nũng giống như nháy mắt về phía Lâm Dật, “Chờ đến lúc trở về, tìm một chỗ không người.”

“Cô thua tôi ba ván, vậy chính ném ba nắm tuyết, coi như tôi lãng phí một cơ hội thì vẫn còn có hai lần nữa, không có việc gì cả.”

An Ninh:…

Tôi thấy anh chính là có ý muốn hại chết tôi!

Lâm Dật thuận thế dùng tay làm dấu mời, “Đi thôi, An đại tiểu thư, cáp treo đã chuẩn bị xong.”

An Ninh lạnh mặt, không tình nguyện theo Lâm Dật đi đến trên cáp treo.

Nhưng trong đầu vẫn còn đang tự hỏi làm thế nào để chơi xấu.

Trên cáp treo, Lâm Dật lấy điện thoại di động ra, An Ninh ngồi bên cạnh nên hai người đồng thời xuất hiện ở trong màn hình.

“An đại tiểu thư, sắp đến nơi rồi, hiện tại cô có gì muốn nói không?”

“Muốn anh chết.”

An Ninh dùng hai tay che mặt, đã không còn mặt mũi gặp người.

“Tôi thấy anh chính là muốn giết chết tôi!”

“Cũng đừng nói như vậy, không phải là cô đưa ra điều kiện sao.”

“Đúng là tôi đưa ra điều kiện, tôi cũng không biết rằng mình sẽ thất bại.” An Ninh nói:

“Lại nói, người có tâm địa thiện lương giống như tôi thì cho dù anh thua cũng sẽ không để anh thực hiện điều kiện, không nghĩ tới anh lại nhẫn tâm như vậy, không sợ tôi bị đưa đến bệnh viện sao.”

“Ừm... Cô nói như vậy cũng có đạo lý, vậy tạm thời bỏ chuyện nhét tuyết qua một bên đi.” Lâm Dật nói:

“Chúng ta không phải còn có một vụ cá cược khác sao, tôi thua gọi mẹ, cô thua gọi ba ba, tôi cảm thấy hiện tại có thể bắt đầu...”

“Tôi, tôi chỉ là tùy tiện nói một chút, nào có muốn nam sinh gọi cái này đâu.”

Tâm trạng của An Ninh đều đặt ở chuyện làm sao để phá vỡ điều kiện hẹn ước, cũng không có chú ý tới Lâm Dật bỗng nhiên không nói gì nữa.

Mà Lâm Dật cũng không tâm tư chú ý xem An Ninh có thể thực hiện điều kiện nữa hay không.

Bởi vì từ trên màn hình điện thoại anh thấy được nơi xa, hình như có thứ gì đó đang nhắm ngay vào chính mình!

Nằm xuống!

Ầm!

Lâm Dật kinh hô một tiếng, cùng lúc đó, tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên!

Mang theo nhiệt độ nóng rực, xuyên qua băng tuyết lạnh lẽo, đâm xuyên qua vòng phòng hộ Aggreko trên cáp treo, hướng thẳng đến phía Lâm Dật!

Nhưng trước khi tiếng súng vang lên nửa giây, Lâm Dật kéo cổ áo An Ninh, nằm úp xuống mặt đất!

“A!”

Lâm Dật hét lên một tiếng, viên đạn theo bờ vai của anh bắn tới một tấm vòng bảo hộ acrylic khác!

Uy lực của viên đạn lần này lớn hơn nhiều so với mấy lần trước!

Mặc dù chỉ là lướt qua, nhưng một khoảng bằng bàn tay trên bả vai của Lâm Dật đã biến thành một mảnh mơ hồ!

“Mẹ nó! Đi mau!”

Thấy một phát súng không thể giết chết Lâm Dật, người đàn ông tóc chia ba bảy mắng một câu!

“Đã nhận!”

Trong cáp treo, Lâm Dật ghé vào trên người An Ninh, máu đỏ tươi, thậm chí văng đến trên mặt của cô!

An Ninh choáng váng.

Cô trừng mắt, ngây ra như phỗng.

Đối với một cô gái bình thường mà nói thì trường hợp như vậy khiến cho cô vô cùng bất ngờ, không thể bình ổn gợn sóng trong lòng!

“Lâm, Lâm Dật...”

“Đừng sợ, không chết được! A _ !”

Cảm giác nóng rực giống lửa thiêu, cho dù là Lâm Dật, đều cảm thấy khó có thể chịu đựng!

Lúc này, An Ninh đã kịp phản ứng, xoay người đỡ Lâm Dật lên, la lên giống như là sắp mất mạng đến nơi!

“Cứu mạng a _!”

“Cứu mạng a _!”

“Cứu mạng a _!”

“Đừng hoảng hốt, còn chưa chết.” Lâm Dật cắn răng nói.

“Cô báo cảnh sát trước, phong tỏa cái khu vui chơi này lại, những chuyện khác thì để tôi xử lý là được.”

“Được, được, được, tôi sẽ báo cảnh sát ngay.”

An Ninh run rẩy bấm điện thoại di động gọi cho 110, thông báo lại tình huống hiện trường, để bọn họ nhanh phái người tới.

Lâm Dật bảo An Ninh báo cảnh sát, nhưng cũng không có gửi gắm quá nhiều hi vọng vào việc bọn họ có thể bắt được người ám sát.

Anh chỉ là không muốn mở rộng chuyện này.

Dù sao cũng là chuyện đấu súng, nếu như gây ra động tĩnh lớn, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt.

“Ô ô ô... Lâm Dật... Ô ô ô... Là tôi có lỗi với anh, tôi không nên mang anh tới đây chơi... Ô ô ô...”

Lâm Dật:…

“Tôi cảm giác mình sắp không được, vừa lúc hiện tại không ai, cô giúp tôi thoải mái một chút thì dù tôi có chết cũng không hối tiếc.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment