Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1504 - Chương 1502: Đau Lòng.

Chương 1502: Đau Lòng.
Chương 1502: Đau Lòng.
Chương 1502: Đau Lòng.




"Anh có thể nghiêm túc một chút hay không! Giờ đã là lúc nào rồi!"

An Ninh lau nước mắt, "Nhanh lên, anh vịn eo tôi, tôi đưa anh đi xuống."

"Tuy tôi chưa từng sờ qua chỗ khác, nhưng eo của cô tuyệt đối không tầm thường, cái xúc cảm này."

"Sờ đi, anh cứ sờ thoải mái!"

An Ninh tức giận đỡ Lâm Dật lên, sau đó đỡ anh ra khỏi cáp treo.

Trong ba mươi phút sau khi xảy ra chuyện, khu vui chơi cũng kịp có phản ứng.

Tạm thời để du khách di dời, không để cho chuyện này mở rộng thêm.

Mà An Ninh và Lý Tự Cẩm, khi nhìn thấy thảm trạng của Lâm Dật đều khóc như người mít ướt, không biết nên làm sao bây giờ.

Ngược lại là Lâm Dật, vẫn duy trì sự tỉnh táo như cũ, chỉ huy hai người từng bước khống chế lại sự ảnh hưởng của chuyện này trong phạm vi có thể tiếp nhận.

Tiếp sau đó, cảnh sát và bác sĩ cũng lần lượt chạy tới, từng bước khống chế chuyện này, ép sự ảnh hưởng của chuyện này xuống mức triệt để nhất.

Sau đó, ba người Lâm Dật lên xe cứu hộ, đi về trong Băng Thành.

"Anh kiên nhẫn một chút, hiện tại tôi sẽ giúp anh xử lý vết thương, làm kiểm tra sơ bộ, sau đó báo lên bệnh viện cấp trên."

"Bộ phận cơ thịt bị tổn thương, hơn nữa vai phải hiện tại không có cảm giác gì, hẳn là bị đứt gân, trực tiếp báo lên là được rồi."

Bác sĩ trên xe cứu thương đều ngây ngẩn cả người.

"Anh còn biết cả cái này nữa sao?"

"Tôi vốn dĩ là chủ nhiệm khoa tim mạch của bệnh viện Hoa Sơn." Lâm Dật nói:

"Cũng do nơi bị thương có chút không tiện, nếu không tôi đã có thể tự xử lý rồi."

"Chủ nhiệm bệnh viện Hoa Sơn?"

Tất cả bác sĩ trên xe cứu thương đều ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới mình còn tiếp đãi một cái đại thần y học?

"Cũng không có gì lớn." Lâm Dật nói:

"Giúp tôi rửa sạch vết thương trước đi, để lát nữa sẽ bị nhiễm trùng mất."

"Được được, chúng tôi sẽ xử lý ngay."

Bởi vì Lâm Dật còn có địa vị xã hội nhất định, nên các bác sĩ khi xử lý vết thương đều vô cùng cẩn thận, sợ Lâm Dật cảm thấy mình không chuyên nghiệp.

"Lâm tiên sinh, tình huống hiện tại của anh thế nào rồi?"

Người nói chuyện là cảnh sát đi theo, sau khi báo cảnh sát, vẫn luôn đi theo bên cạnh Lâm Dật.

Bởi vì là chuyện liên quan đến súng nên không thể coi thường, anh cũng không dám khinh thường.

"Đồng chí, anh đừng hỏi về việc này nữa, để tôi tự mình xử lý đi."

"Anh tự mình xử lý sao?" Cảnh sát lập tức thay đổi sắc mặt:

"Anh có biết tính nghiêm trọng của chuyện này hay không, chính là liên quan tới súng đạn đó! Hơn nữa tôi bây giờ rất hoài nghi thân phận của anh, cho nên anh nhất định phải tiếp nhận điều tra."

"Nhưng xét thấy tình hình của anh bây giờ, anh có thể lựa chọn tạm hoãn điều tra, nhưng không thể nào trốn thoát được đâu."

"Thân phận của tôi thì có cái gì mà phải nghi ngờ chứ."

"Anh nói xem có người tốt nào lại bị người ta nổ súng tập kích không!" Cảnh sát nói:

"Tôi mặc kệ lúc trước anh làm cái gì, nhưng thân phận của anh bây giờ rất đáng để nghi ngờ, cho nên hi vọng anh có thể tiếp nhận điều tra của chúng tôi. Nếu như anh không phối hợp thì chờ khi vết thương của anh tốt lên, chúng tôi cũng sẽ dùng phương pháp cưỡng chế."

"Đồng chí cảnh sát, anh bớt giận, anh ấy chỉ là hơi nóng tính, không có ý gì khác." An Ninh giải thích:

"Anh ấy mở công ty, thân phận rất sạch sẽ, sẽ không làm những chuyện vi phạm pháp luật kia đâu."

An Ninh rất rõ ràng tại sao cảnh sát lại có thái độ này.

Tuy anh ấy bị thương, nhưng phương thức bị thương lại khác biệt, phương thức xử lý đương nhiên cũng sẽ khác biệt.

Nếu như là vết đao thì có lẽ sẽ không có gì quan trọng, cảnh sát cũng sẽ không có thái độ này.

Nhưng anh ấy là bị đạn bắn!

Cứ như vậy đã là vấn đề có tính nghiêm trọng, nếu như là ông chủ bình thường căn bản không thể dính dáng gì đến chuyện như này mới đúng.

Cảnh sát hoài nghi thân phận của Lâm Dật cũng là chuyện đương nhiên.

"Được rồi, cô cũng không cần giải thích chuyện này." Cảnh sát nói: "Chúng tôi có cách phá án riêng của mình, cô đừng ảnh hưởng đến chúng tôi."

"Thế nhưng là..."

"Không nhưng là gì hết."

Lâm Dật di chuyển thân thể, hướng về phía An Ninh rồi nói:

"Trong quần áo của tôi có một cái túi, giúp tôi lấy thứ đồ bên trong ra."

An Ninh không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn làm theo.

Nhưng mà, lúc lấy đồ ra, người ở chỗ này đều cảm thấy mơ hồ!

"Đây, đây là giấy chứng nhận sĩ quan?!"

Đôi mắt đẹp của An Ninh và Lý Tự Cẩm đều trừng lớn, ai cũng không nghĩ tới lại có thể móc ra thứ này từ trong túi của Lâm Dật!

Mà cảnh sát và bác sĩ trên xe đều như đang hóa đá.

Lúc trước là bác sĩ thì cũng thôi đi, thế mà còn là người của quân đội?

"Đem thứ này cho anh ta xem."

"Ừ ừ..."

An Ninh máy móc gật đầu, đưa giấy chứng nhận sĩ quan cho cảnh sát.

Người kia thận trọng mở giấy chứng nhận ra, cảnh sát nuốt một ngụm nước miếng, vội vàng cúi chào!

"Chào thủ trưởng!"

"Không có việc gì, không cần long trọng như vậy." Lâm Dật nói:

"Chuyện này phức tạp hơn nhiều so với trong tưởng tượng của các người. Các người chỉ cần xử lý chuyện sau đó sao cho tốt là được, tôi sẽ tự mình xử lý chuyện liên quan tới hung thủ."

"Vâng, thủ trưởng!"

Nhìn thấy thái độ của cảnh sát đối với Lâm Dật thay đổi 180 độ.

Ánh mắt của An Ninh và Lý Tự Cẩm đều dừng lại ở trên người Lâm Dật, cảm thấy anh tựa như là một người bí ẩn.

"Đừng xem nữa, chỉ là giấy chứng nhận sĩ quan thôi, cũng không có gì lớn cả."

"Tôi chỉ là muốn biết, anh rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu thân phận."

"Ngạch..." Lâm Dật dừng một chút, "Ngoài cái đó ra, cũng không có gì."

Reng reng reng _ _

An Ninh còn muốn lên tiếng, nhưng lúc này, điện thoại của Lâm Dật đột nhiên vang lên, là Lương Nhược Hư gọi tới.

"Vết thương thế nào, bác sĩ nói như thế nào, có nghiêm trọng không."

"Ừm hả?"

Nghe thấy Lương Nhược Hư nói chuyện vội vàng, Lâm Dật ngơ ngác một chút.

"Làm sao em biết anh xảy ra chuyện."

"Trần viện trưởng gọi điện thoại cho em."

Lâm Dật nhìn An Ninh, liền hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Trần Thực là người phụ trách của mình bên phía Băng Thành, sau khi xảy ra chuyện, An Ninh nhất định sẽ liên hệ với Trần Thực trước để báo cáo chuyện này.

Trần Thực đương nhiên là sẽ liên hệ với cấp trên, mà cấp trên của anh ấy sẽ truyền tin tức cho Lương Nhược Hư.

"Không có việc gì cả, không chết được."

Lâm Dật nói: "Em liên hệ với người giám sát mạng lưới internet, đừng cho để cho tin tức liên quan xuất hiện trên mạng."

Giám sát mạng...

Nội dung cuộc trò chuyện của Lâm Dật khiến cho người trên xe khẽ run rẩy.

Giờ lại là sắp xếp cho người giám sát mạng làm việc.

Ngài rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại vậy!

Không phải là đại thần thân sai thời cổ đó chứ!

"Em đã sắp xếp xong xuôi rồi." Lương Nhược Hư nói:

"Em sẽ lập tức tới sân bay ngay, người của lữ đoàn Trung Vệ cũng sẽ đi qua, khoảng buổi tối là có thể đến Băng Thành."

"Không được! Các người đừng đến!"

Lâm Dật lúc này từ chối, "Chuyện này vẫn chưa xong, anh sẽ đích thân xử lý."

"Đã xảy ra chuyện như vậy rồi, sao em có thể không đi được!"

"Nhưng bây giờ em mà tới thì sẽ bứt dây động rừng." Lâm Dật cười an ủi:

"Nghe lời, chờ mấy ngày nữa rồi lại tới."

"Bứt dây động rừng?" Lương Nhược Hư nghi ngờ nói: “Anh biết hung thủ là ai rồi sao?"

"Đoán được đại khái, cho nên em khoan lại đến, nếu không thì kế hoạch của anh sẽ loạn mất."

"Em cho anh thời gian ba ngày, nếu như anh không xử lý tốt được việc này thì em sẽ tự mình đi qua!"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment