Chương 1503: Dân Chúng Mới Cần Chứng Cứ, Em Thì Không Cần!
Chương 1503: Dân Chúng Mới Cần Chứng Cứ, Em Thì Không Cần!
"Được được được, em đừng có gấp."
Trong lòng Lâm Dật cảm thấy ấm áp, "Anh đang ở trên xe cứu thương, chờ chuyện bên này kết thúc, anh sẽ gọi điện thoại cho em."
"Được."
"Đi về trước đi, đừng hấp tấp, không có gì lớn cả."
"Em nói cho anh biết, đây là một lần cuối cùng, sau khi trở về thì ngoan ngoãn ở lại Trung Hải cho em, đừng có mà chạy loạn suốt ngày nữa."
"Được được được, nghe em."
Sau khi an ủi Lương Nhược Hư, Lâm Dật cúp điện thoại.
Người bị thương không phải là mình sao, dựa vào cái gì còn phải an ủi cô ấy.
Lâm Dật lập tức nhận được điện thoại của Lưu Hồng.
Cho dù đều là cười ha hả, nhưng cái tên mập ngốc này hình như cũng nổi giận.
Trong điện thoại vẫn luôn nói không ngừng, cảm tưởng như tức đến mức muốn nổ tung.
Lâm Dật bất đắc dĩ, đành phải đi an ủi Lưu Hồng, nói cho anh biết đừng để lộ ra, đồng thời cố gắng áp chuyện này xuống.
Thứ nhất là sợ bứt dây động rừng, tiếp theo là sợ chuyện này sẽ khuếch tán.
Ngay cả Lương Nhược Hư đều không khống chế nổi tâm tình của mình, càng đừng nói đến Kỷ Khuynh Nhan.
Sau khi trấn an những người gọi điện thoại tới hỏi thăm, xe cũng chạy đến Y Đại Nhị Viện, đây cũng là do Lâm Dật sắp xếp.
So với Y Đại Nhất Viện với trình độ chữa bệnh tương đương thì mình quen thuộc với người nơi này hơn.
"Lâm chủ nhiệm, kiên trì một chút nữa, tới bệnh viện rồi." Bác sĩ trên xe nói.
Lâm Dật gật gật đầu, ánh mắt quét qua tất cả người.
"Có chuyện muốn bàn giao với các người một chút." Lâm Dật nói:
"Cho dù sau này có ai hỏi các người về chuyện này thì cứ nói rằng tôi bị thương rất nghiêm trọng. Về phần những chuyện khác và thân phận của tôi, tuyệt đối không được nói nhiều, đây là mệnh lệnh."
Vẻ mặt của người trên xe cứu thương đều trở nên căng thẳng, "Đã biết."
"Liên hệ với Trương Đại Dũng của Nhị Viện, để ông ấy tới khám cho tôi."
"Được, tôi sẽ đi liên hệ ngay."
Không ai hiểu rằng tại sao Lâm Dật phải làm như vậy, nhưng thân phận của anh còn tại đó nên cũng không ai dám nói thêm cái gì.
Sau khi xe cứu hộ chạy đến bệnh viện, Trương Đại Dũng và hai viện trưởng khác cùng hơn mười vị bác sĩ đều đứng tại cửa chính, chờ Lâm Dật tới.
Lâm Dật nằm trên cáng cứu thương, được khiêng xuống từ trên xe, sau đó được đưa đến phòng cấp cứu.
Ba viện trưởng của bệnh viện, chủ nhiệm khoa ngoại và y tá trưởng đều ở lại đây, chuẩn bị tiến hành xử lý vết thương.
"Lâm chủ nhiệm, tôi vừa mới kiểm tra một chút, tuy diện tích vết thương rất lớn, nhưng thương thế không quá nghiêm trọng. Ngài yên tâm, sẽ không để lại di chứng sau này." Chủ nhiệm mổ chính khoa ngoại, Tôn Bác Đào nói.
"Tôi biết chuyện này." Lâm Dật cắn răng nói:
"Nhưng tôi có chuyện muốn dặn các người một chút."
"Lâm chủ nhiệm, ngài cứ nói." Trương Đại Dũng nói.
"Tuy thương tổn không quá nghiêm trọng, nhưng các người đừng có nói ra ngoài, cứ nói rằng thương thế nghiêm trọng, còn có khả năng phải cắt tay."
"Ngạch..."
Bọn người Trương Đại Dũng không rõ ràng cho lắm, đây chính là điềm xấu nha.
"Các người không cần hỏi tại sao, cứ làm theo lời tôi nói là được." Lâm Dật nghiêm túc nói:
"Hơn nữa nhất định phải làm theo lời tôi nói, nếu có người để lộ bí mật thì sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật."
Tinh thần của người trong phòng lập tức trở nên siết chặt, "Đã biết."
Chuyện xử lý miệng vết thương cũng không tốn bao nhiêu thời gian, cần hơn một giờ liền xong việc.
Nhưng Lâm Dật không có vội ra ngoài mà ở lâu thêm hơn một giờ.
Trương Đại Dũng còn vô cùng tri kỷ mà gọi hai y tá tới chăm sóc cho Lâm Dật.
Có cả hoa quả và đồ uống, chiếu cố như này phải gọi là vô cùng chu đáo.
Sau khi xử lý chuyện trong phòng xong, Lâm Dật được sắp xếp vào phòng đơn, có đầy đủ các loại thiết bị giám sát.
Người không biết còn tưởng rằng anh bị mắc bệnh nan y.
"Anh Lâm, anh muốn ăn chút gì không, em hiện tại sẽ đi mua." Lý Tự Cẩm lau nước mắt, nói.
An Ninh cũng giống như vậy, hốc mắt đỏ bừng, đôi mắt đẹp kia đã khóc đến mức sưng lên.
"Có thể đừng khóc nữa hay không, tôi còn chưa có chết đâu, hai người các người sao nhìn giống như đang túc trực bên linh cữu vậy."
"Ô ô ô..." Lý Tự Cẩm khóc càng thương tâm hơn.
"Bác sĩ nói tình huống của anh không tốt, nếu làm không cẩn thận thì có thể bị cắt tay, ô ô ô..."
"Ngạch..."
Đùa thật quá, lừa gạt cả người của mình luôn.
"Bác sĩ không phải đã nói rồi sao, chỉ là có khả năng, không phải vấn đề lớn." Lâm Dật nói:
"Vừa lúc tôi có chút đói bụng, hai người đi mua cho tôi ít đồ ăn, cũng đã hơn mười giờ đêm rồi."
"Ừm, anh Lâm muốn ăn cái gì, tôi sẽ đi cho anh."
"Mua chút bún thập cẩm cay và đồ nướng đi, thêm hai bình Tuyết Hoa lớn."
"Giờ đã là lúc nào rồi mà anh còn muốn uống rượu! Anh không muốn sống nữa sao!" An Ninh bóp eo, trừng mắt dạy dỗ:
"Mua cho anh ấy chút đồ ăn thanh đạm là được, đừng nên mua thịt cá, được rồi, cô ở lại trông coi đi, vẫn nên để tôi đi thì hơn."
Nói xong, An Ninh cầm túi, chuẩn bị đi mua bữa tối cho Lâm Dật.
Nhìn dáng vẻ vội vàng của An Ninh, Lâm Dật dường như thấy được bóng dáng của Lương Nhược Hư.
Chỉ là không có kiên định như Lương Nhược Hư mà thôi.
"Tự Cẩm, cô cũng trở về đi." Lâm Dật nói:
"Trong viện còn có chuyện chờ cô làm đấy, tôi đã không sao rồi, cô trở về nghỉ ngơi đi."
"Tôi không muốn đi." Lý Tự Cẩm lau nước mắt, cố chấp nói: "Tôi muốn ở lại đây với anh."
"Tôi hiểu ý của cô, nhưng tôi thật sự không có việc gì cả, không cần lo lắng, đừng làm chậm trễ công việc."
"Không sao cả, sáng ngày mai tôi liền trở về, sẽ không chậm trễ."
"Cô nhìn xem cô kìa, đúng là không hiểu chuyện chút nào." Lâm Dật nói:
"Nếu như cô cứ ở lại đây, tôi và chị An Ninh của cô sẽ không làm được chuyện gì cả."
Đều là người trưởng thành, Lý Tự Cẩm lập tức hiểu Lâm Dật có ý gì.
"Ừ ừ, vậy tôi sẽ đi trước." Lý Tự Cẩm nói:
"Nếu như bên này có chỗ cần giúp đỡ thì nhớ gọi điện thoại cho tôi."
"Được, biết rồi."
Lý Tự Cẩm rời đi với vẻ không nỡ, Lâm Dật thở ra một hơi, cầm điện thoại di động, bấm gọi video wechat cho Lương Nhược Hư.
"Anh làm em gấp muốn chết rồi, sao giờ mới gọi lại cho em."
Bên đầu kia video, Lương Nhược Hư mặc đồ ngủ, đầu tóc lộn xộn, còn đang bận rộn trước bàn làm việc của mình.
"Không phải đã nói với em rằng không sao rồi à, không cần lo lắng."
"Anh nói thì nhẹ nhàng lắm, xảy ra chuyện lớn như vậy, em có thể không lo lắng sao." Lương Nhược Hư thở phì phò nói:
"Vết thương có còn đau hay không, sẽ không để lại di chứng gì đó chứ?"
"Không bị cái rắm gì cả, không chậm trễ chuyện đó đâu, yên tâm."
"Em thật muốn cho anh một cước!"
Lương Nhược Hư trợn mắt nhìn Lâm Dật một chút rồi chuyển đề tài.
"Trong lòng anh có chắc chắn là ai làm hay chưa."
"Anh ở chỗ này gặp phải một người tên là Tôn Mãn Lâu, là tên cầm đầu của nhóm lưu manh lớn nhất Đông Bắc, còn rất có thế lực."
Lương Nhược Hư trầm tư một lát, Lâm Dật đều thừa nhận bọn họ có chút thế lực, vậy thì tại phương diện quy mô nhất định sẽ không nhỏ.
"Nếu thật sự đúng như anh nói, vậy sau lưng người tên là Tôn Mãn Lâu kia nhất định có người bảo bọc." Lương Nhược Hư nói:
"Cho nên anh nghi ngờ chuyện này có thể là do bọn họ làm."
"Sau khi anh đến Đông Bắc, Tôn Mãn Lâu là người duy nhất dám đối đầu với anh, ngoài ông ta ra thì không ai có lá gan lớn như vậy." Lâm Dật nói:
"Nhưng mà không có chứng cứ."
"Dân chúng mới nói chuyện chứng cứ, em thì không cần!"
------
Dịch: MBMH Translate